Đêm nay nhé anh, khách sạn L.X, phòng 501…
Ngày xưa, tôi rất tự tin về ngoại hình của mình. Dù sao, tôi cũng được bạn bè mệnh danh là hoa khôi của Đại học Ngoại ngữ kia mà.
Ngày đó, Khải đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau này, khi đã là vợ chồng, anh kể lại với tôi rằng: lúc ngỏ lời yêu tôi, anh run ghê lắm, nhưng khi thấy tôi gật đầu, anh như người trên mây. Cả tối hôm đó, Khải đã vui tới mức không ngủ được, cứ thế nằm cười một mình.
Nhưng bây giờ, những điều ấy chỉ còn là quá khứ. Vụ tai nạn cách đây hơn 4 th.á.n.g đã cướp mất đi vẻ rạng rỡ, kiêu sa vốn có của tôi. Gương mặt tôi bị một vết sẹo lớn, đến giờ, qua mấy lần điều trị vẫn còn dấu vết. Cột sống của tôi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, não bị chấn động. Bác sĩ bảo, chắc phúc của tôi lớn lắm, nên mới không bị liệt, nhưng việc đi lại của tôi vẫn còn rất khó khăn.
Hôm nay, tôi đã có thể đi lại loanh quanh trong phòng mà không cần ai giúp. Từ một người năng động hoạt bát, giờ đây tôi thấy mình quá thảm hại. Tôi nghe có tiếng bước chân, chắc là Khải đi làm về. Vừa nhìn thấy tôi ngồi hóng gió ngoài ban công, anh đã hỏi:
– Cô Th.á.n.g dìu em ra đây à?
– Không , là em tự đi đấy! Em cứ dựa tường rồi đi từng bước một.
– Vợ anh giỏi quá! Nhưng em cẩn thận, đừng để bị ngã nhé! Em có muốn vào giường nằm không? Anh đỡ em vào, ngồi nhiều mỏi lắm!
– Không, em muốn ngồi thêm lúc nữa, anh đi tắm đi!
– Ừ, anh đi tắm đây! Em cần gì cứ gọi anh nhé!
Khải đi đến cửa nhà tắm, anh lại ngoái lại nhìn tôi để yên tâm rằng tôi vẫn ngồi ở đó. Nhìn thấy vợ nằm mê man nhiều ngày trên giường bệnh, chắc anh sợ lắm! Ngày tôi mới về nhà, hai vợ chồng nằm trên cùng một giường, mà anh còn chẳng dám ôm tôi, vì sợ làm tôi đau.
Hồi mới cưới, hai đứa chỉ đi Tam Đảo chơi có 3 ngày vì không có điều kiện. Sau này, lúc có chút kinh tế, thì công việc bận bịu, rồi con nhỏ chẳng ai trông nom nên hai vợ chồng cũng chẳng có thời gian đi chơi riêng với nhau. Giờ hai con đã lớn và đi học ở nước ngoài, chỉ còn mỗi hai vợ chồng ở nhà với nhau. Khải thường đùa: “Chúng ta sẽ lại là vợ chồng son, anh sẽ đưa em đi du lịch khắp nơi” .
Nhưng dự định ấy chưa thực hiện được thì tôi lại bị tai nạn. Đúng là “nói trước, bước không qua”!
Buổi tối, đang định lên mạng đọc báo thì phát hiện ra cả điện thoại và iPad của tôi đều để ở dưới tầng một. Lúc Khải bế tôi xuống dưới ăn cơm, tôi sơ ý để quên dưới đó. Tôi tiện tay lấy điện thoại của Khải để dùng. Vừa vào trang tìm kiếm thì tôi thấy một loạt web xem phim người lớn hiện ra.
Hóa ra, bao lâu nay tôi chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình mà quên mất việc quan tâm đến chồng. Vợ đau ốm, từng đó thời gian làm sao anh chịu được. Nếu là người đàn ông khác, chắc đã nuôi vợ bé ở bên ngoài rồi. Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng tôi buông tiếng thở dài. Trong đời, có nhiều thứ muốn gìn giữ, bắt buộc ta phải hy sinh.
Hôm sau, trước lúc Khải đi làm, tôi đã nói chuyện nghiêm túc với anh:
– Anh à, từ khi em bị tai nạn, hai vợ chồng mình chẳng gần gũi nhau được nữa, em biết rằng anh rất khó chịu.
– Ơ, sao em lại nói vậy?…
– Anh cứ để em nói hết! Em hiểu và thông cảm cho anh, nên tối nay em đã đặt phòng rồi. Khách sạn L.X, phòng 501, người giúp anh giải khuây em cũng gọi luôn rồi. Anh cứ nghỉ ngơi cho thoải mái, không phải để ý đến em.
Khải ậm ừ, rồi đi đi làm. Cả ngày hôm đó tôi chẳng làm gì nên hồn. Mở ti vi lên xem, nhưng ngồi cả buổi cũng chẳng hiểu diễn viên đang nói gì.
Đến 7 giờ tối, như một thói quen suốt từ nhiều th.á.n.g nay, tôi vẫn ngóng ra cửa, đợi anh về. Tôi đồng ý cho chồng đi giải quyết nhu cầu bên ngoài, nhưng thực sự, tối nay tôi vẫn muốn anh trở về. Dù có độ lượng đến mấy, những hờn ghen vẫn cứ len lỏi trong lòng.
Tôi thay bộ váy ngủ gợi cảm nhất, xịt loại nước hoa anh thích và ru ngủ mình bằng những kỉ niệm.
Khải yêu nhất bờ vai tròn lẳn, không lộ xương quai xanh của tôi. Những lúc hai đứa bên nhau, anh mân mê bờ vai tôi thật lâu. Ngón tay anh hơi ráp, chạm vào da tôi thật mềm. Từng ngón tay anh di chuyển tới đâu tất cả các giác quan của tôi dường như đều được đánh thức.
Anh sẽ đặt lên đó một nụ hôn thật dài, sau đó cắn nhẹ rái tai tôi rồi thì thầm:
– Anh yêu em!
– Nhưng em “ghét” anh lắm!
Tôi vẫn luôn đáp lại bướng bỉnh như thế. Nghĩ về những chuyện cũ, nước mắt tôi cứ thế rơi. Giờ này ở bên người đàn bà khác, anh có âu yếm bờ vai cô ấy không?
Tôi chìm vào giấc ngủ, lúc nào chẳng hay. Trong bóng tối, tôi giật mình khi có một vòng tay đang siết lấy eo tôi.
– Là anh sao, Khải? Sao giờ này anh lại ở nhà.
– Đây là giường của anh, em là vợ của anh, anh không ở đây thì ở đâu?
– Nhưng em tưởng…
– Tưởng cái gì? Hôm nay anh phải kí hợp đồng nên về muộn. Cả ngày anh không gọi là để xem em có gọi trước để bảo anh về nhà với em không? Vậy mà em liều thật, tính để anh tới khách sạn thật sao?
– Cảm ơn anh!
– Không phải cảm ơn gì cả! Với anh, chỉ cần được ôm em ngủ, được ngửi mùi nước hoa của em, anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Cứ thế, tôi ngủ say trong vòng tay Khải. Một giấc ngủ không mộng mị.
Theo WTT