“Sản phụ nguy kịch lắm chỉ giữ được mẹ hoặc con, quyết nhanh đi”- Câu trả lời của mẹ chồng khiến bác sĩ chết lặng
Nhưng đến tháng thứ 8 Tuấn phải đi làm xa, công ty hứa anh chỉ cần đi 1 tháng là được về hẳn. Vì muốn gần vợ chăm vợ sau sinh nên anh đồng ý đi, Linh cũng ủng hộ chồng. Nhưng Khi Tuấn đi được nửa tháng thì Linh kêu đau bụng chuyện dạ, mẹ chồng hốt hoảng thuê xe đưa con dâu vào bệnh viện…
Ngày Tuấn cưới vợ về, bà Minh không chê gì ở con dâu chỉ chê cô chậm chạp và ít nói quá. Nhưng được cái Linh rất hiền lành lại tốt tính và không để bụng ai bao giờ nên bà cũng thương.
Tuấn thỉnh thoảng lại dặn mẹ: “Vợ con từ nhỏ đã mất mẹ, nên có gì mẹ chỉ bảo cô ấy giúp con nhé. Có gì sai cứ nói với con, mẹ đừng quát nạt cô ấy lại tội”. Bà bĩu môi:
– Cưới vợ về là cho mẹ qua xó đấy, sợ mẹ mắng vợ nên còn rào trước đón sau nữa kìa. Tôi sợ anh quá.
– Hì hì, với con mẹ vẫn là nhất mà, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận thì bố con con được nhờ chứ sao?
– Tôi biết rồi, không ai động tới cô vợ vàng ngọc của anh đâu, anh cứ yên tâm mà công tác.
– Dạ con cảm ơn mẹ.
Linh thiệt thòi mất mẹ từ khi cô sinh ra nên chồng cô rất thương vợ. Mẹ chồng thấy vậy cũng nhẹ nhàng hơn với con dâu, vì Linh cũng hiếu thảo. Thấy bố chồng bị tai biến nằm 1 chỗ ngày nào đi làm về cô cũng trò chuyện đọc sách cho ông nghe rồi tắm rửa dọn vệ sinh giường chiếu. Linh không nề hà việc gì nên bà Mai chẳng có gì phải chê trách.
Chỉ có điều Tuấn và Linh cưới đã lâu mà chưa có con trai khiến bà rất sốt ruột. Mấy có con gái lấy chồng đều có nếp có tẻ mỗi Tuấn là con trai duy nhất trong nhà mà vẫn chưa có gì. 1 năm rồi 2 năm trôi qua cả nhà ai cũng sốt ruột, Linh cũng mong có con vô cùng. Nhiều đêm cô khóc nói với chồng:
– Hay mình ly hôn đi, em không thể ích kỷ mãi với anh thế này. Nhìn mẹ thở dài em thấy có lỗi lắm.
– Vớ vẩn, chưa có thì từ từ mình có, con cái là cái duyên. Trời cho thì mình hạnh phúc đón nhận còn không thì phải chịu thôi, anh cấm em nhắc đến chuyện ly hôn.
– Sao anh tốt với em như vậy?
– Ơ hay không tốt với em thế chả lẽ tốt với người ngoài.
Linh nằm nhìn chồng mà ứa nước mắt, mãi chẳng có con nên cô cũng rất ái ngại với mẹ chồng. Nhiều lúc bà cũng nghĩ đến chuyện bảo con trai ly hôn nhưng nghĩ phận đàn bà như nhau bà lại thương nên im lặng thở dài và cầu nguyện.
Đến năm thứ 3 cuối cùng tin vui ấy cũng đến với gia đình Linh, khỏi phải nói Tuấn và bà Mai đã vui nhiều thế nào. Niềm vui càng vỡ òa khi bác sĩ nói đứa bé là con trai. Từ ngày đó bà Mai nâng con dâu như nâng trứng khi cơ địa Linh yếu nên bà không bắt cô làm bất cứ việc gì. Tuấn cũng về nhà thăm vợ con thường xuyên có gì bổ dưỡng anh chẳng tiếc tiền mua cho vợ.
Nhưng đến tháng thứ 8 Tuấn phải đi làm xa, công ty hứa anh chỉ cần đi 1 tháng là được về hẳn. Vì muốn gần vợ chăm vợ sau sinh nên anh đồng ý đi, Linh cũng ủng hộ chồng. Nhưng Khi Tuấn đi được nửa tháng thì Linh kêu đau bụng chuyện dạ, mẹ chồng hốt hoảng thuê xe đưa con dâu vào bệnh viện.