Sinh nhật 2 đứa con sinh đôi nhưng bố mẹ chỉ mua quà cho đứa xinh hơn, thấy con bé xấu xí không hỏi gì nghĩ không sao nào ngờ sáng hôm sau vào nhà tắm thì…
Sáng sớm tỉnh dậy cô chị cả khóc hét toáng lên tìm váy. Lúc này anh chị mới tá hỏa đi kiếm cô con gái út để rồi chết sững khi thấy cảnh tượng đau đớn kinh hoàng ấy đập vào mắt.
Ngày chị Lan sinh đôi 2 cô con gái ra ai cũng xì xầm vì 2 đứa bé quá khác nhau nói đúng hơn là bề ngoài của chúng 1 trời 1 vực. Cô chị thì trắng trẻo có đôi mắt to tròn vừa nhìn đã muốn bế lên hôn hít còn cô em thì ngược lại, nó đen như củ ấu đã thế mắt 1 mí và mái tóc xoăn xoăn nhìn chẳng giống ai.
Có lẽ cũng vì hình thức quá khác biệt của 2 đứa mà các bố mẹ cũng như mọi người đối xử với 2 chị em hoàn toàn khác nhau. Từ bé cô chị đã được cưng chiều muốn gì được nấy còn cô em thì bị hắt hủi như con ghẻ trong nhà. Nhiều lần cả gia đình đi chơi vì sợ người ngoài dị nghị chỉ trỏ bàn tán nên họ thường gửi cô em ở bên nhà hàng xóm để 3 người họ đi chơi cho thoải mái.
Cô em trở nên ít nói, nhiều lúc thấy chị có đồ đẹp còn mình không có thì nó khóc đòi. Mỗi lần như thế mẹ nó lại quát:
– Mày xấu thế mặc đồ đẹp làm gì, có khấm khá hơn tý nào đâu.
Còn ông bố cứ hễ mỗi khi nghe ai chê bai con gái mình xấu xí thì ông ta lại nói vừa đùa vừa thật là:
– Nó cứ như con rơi ý không phải con tôi đâu, nhà tôi có ai xấu xí thế đâu cơ chứ.
Con bé buồn và tủi thân nhiều lắm, đôi khi nhìn mình trong gương nó lặng lẽ khóc. Nó cũng muốn được như chị, được mặc váy công chúa, đi giày công chúa và được bố mẹ yêu thương. Còn bé nhưng nó đã cảm nhận được rõ sự phân biệt đối xử trong nhà, mỗi lần nó xin chơi đồ chơi cùng cô chị lại đẩy nó ra và quát lên:
– Tránh xa tao ra đồ xấu xí, mày không được động vào đồ của tao biết chưa hả??
Anh chị cứ vô tâm với con ngày qua ngày mà chưa 1 lần đặt mình vào vị trí của con bé để cảm nhận. Họ xem nó như 1 sự xấu hổ của gia đình, mà không biết rằng nó cũng là con người là máu thịt của mình, nó còn nhỏ và cần được yêu thương quan tâm.
Mọi thứ cứ diễn ra như thế và càng trở nên tồi tệ hơn khi 2 đứa bé vừa tròn 6 tuổi. Hôm đó anh chị tổ chức sinh nhật cho 2 con, nhưng nói đúng hơn là cho cô chị. Họ bàn tính nhau đi mua quà, nhưng sự ích kỉ khiến họ chỉ mua quà cho cô chị, đó là 1 chiếc váy mày tím bồng bềnh rất đẹp.
Thổi nến xong 2 đứa ăn bánh kem, khi cô chị háo hức nhận quà thì đôi mắt cô em cũng rực sáng nhưng khi nó chưa kịp đòi phần của mình thì mẹ nó quát:
– Mày không có quà đâu, ăn bánh kem đi tao còn dọn. Mai tao kiếm cho mày cái váy cũ của chị mày mà mặc. Không ăn nữa thì lên phòng đi ngủ đi, đúng là rách việc.
Con lặng thinh chạy lên phòng, thấy con không đòi hỏi không khóc dãy nảy lên đòi quà nên anh chị nghĩ nó ổn không sao, sau khi dọn dẹp cả nhà lên phòng đi ngủ. Con bé nằm trùm chăn im thin thít, thực sự nó thấy giận bố giận mẹ giận cả chị gái, nó cảm thấy cả nhà đang quay lưng với mình, chưa bao giờ con bé thấy cô độc đến vậy.
Tối đó khi cả nhà đi ngủ nó lén đến chỗ hộp quà lấy chiếc váy ra và mặc trộm. Nó nhẹ nhàng đi xuống tầng 1, nó rón rén vào nhà vệ sinh kiễng chân lên chiếc ghế nhựa để ngắm nghía mình trong gương. Sáng sớm cô chị dậy không thấy chiếc váy mình đâu thì òa khóc lên qua gọi bố mẹ. Anh chị hỏi:
– Thế Thỏ đâu rồi.
– Chắc nó lén mặc váy của con rồi, mẹ tìm váy cho con đi.
Anh chị chạy khắp nhà tìm con gái để rồi chết sững khi thấy nó mặc chiếc váy màu tím nằm trong vũng máu ở trong nhà vệ sinh. Do hôm qua nó kiễng chân bất cẩn nên bị ngã, đầu đập mạnh vào bồn cầu. Nó yếu ớt kêu cứu nhưng bố mẹ ngủ say nên không biết.
Anh chị sững sờ ôm lấy con, chị khóc nấc lên rồi cả 2 hốt hoảng đưa con đi cấp cứu nhưng đã quá muộn, con bé đã không còn sống được nữa. Lúc này họ mới ân hận vì chính sự ích kỉ của họ đã đẩy con đến cái chết. Nếu họ yêu thương con bé và cũng mua quà cho nó thì đâu ra nông nỗi này.
Sinh con ra đẹp hay xấu con đâu có tội, sao lại nỡ hắt hủi xua đuổi nó cơ chứ. Nhưng ân hận thì còn ích gì nữa khi mà con bé tội nghiệp đã ra đi mãi mãi. Thế mới nói làm bố làm mẹ nhất định phải yêu thương các con đồng đều như nhau, vì nếu mình cũng phân biệt đối xử giữa các con thì liệu ra xã hội họ sẽ đối xử với con mình ra sao đây. 1 khi gia đình không phải là tổ ấm mà là ác mộng thì con người ta sẽ chẳng bao giờ tìm được chốn bình yên và đó là điều tồi tệ nhất đối với cuộc đời của mỗi người.
An Nhiên/ Thể thao Xã hội