Tổ chức liên hoan vì lên làm ở chi nhánh tổng, bạn bè hỏi vợ đâu thì chồng lè nhè: “Cho con nhà quê ấy đến đây làm gì”, câu nói của nhân viên khiến chồng xấu hổ cúi gằm mặt
Anh tới bữa tiệc, nhận không ít lời khen từ bạn bè. Lời khen làm anh phổng mũi. Bạn bè quay sang hỏi anh chị đâu. Anh cười đầy giễu cợt.
Sau khi kết hôn, anh nói vì muốn phấn đấu sự nghiệp nên chị chấp nhận từ bỏ công việc yêu thích, ở nhà chăm sóc cho gia đình và kinh doanh lặt vặt. Chị nghỉ việc, ai cũng thấy tiếc vì chị vốn là một người rất tài giỏi. Bản thân chị cũng thấy vô cùng tiếc nuối khi nó là mục đích mà chị theo đuổi suốt 4 năm đại học.
Nhưng với chị lúc này, gia đình còn quan trọng hơn sự nghiệp. Mà nhất là với phụ nữ thì đó lại chính là điều đương nhiên. Chị cứ nghĩ, chị hy sinh như vậy vì anh anh sẽ biết trân trọng chị. Nhưng anh…
Anh đi làm, anh nghiễm nhiên cho mình cái quyền tự quyết tất cả. Từ việc lớn tới việc nhỏ trong nhà chị đều hỏi ý kiến anh nhưng làm việc gì cũng tự làm một mình và không bao giờ nói với chị. Hơn nữa anh còn xem thường chị ra mặt. Anh nghĩ anh kiếm ra tiền, anh sai chị như ông chủ sai ô sin vậy. Trong khi tiền anh kiếm được thì anh tiêu chứ anh không hề đưa một đồng cho chị.
Thi thoảng anh có dăm ba hộp sữa nhỏ cho con mà thôi. Chị chỉ có một cửa hàng tạp hóa nhỏ mở ngay dưới nhà nhưng nhờ vào sự tháo vát của mình nên quán rất đông khách. Vừa buôn bán chị vẫn có thể lo chu toàn mọi việc trong nhà từ chăm sóc con cái, dạy con học, nội ngoại hai bên. Và dường như chuyện nội trợ, buôn bán nhỏ ở nhà đã khiến cho chị quên mất đi bản thân mình.
Nhìn chị bây giờ khó ai mà nhận ra được với mái tóc xơ rối, quần áo không được chau chuốt. Và anh, nhìn chị, luôn quen miệng gọi chị là nhà quê. Vì trong mắt anh, những cô đồng nghiệp ăn mặc chau chuốt mới được gọi là thành phố, hợp thời. Anh đâu nghĩ, sự coi thường, không tôn trọng đó của anh đã trở thành động lực khiến chị làm ra việc đó.
Chị thuê người giúp chị quản lý cửa hàng nhỏ. Chị nghĩ lúc này chị cần sống thêm một chút cho bản thân mình. Chị chăm chút hơn cho vẻ bên ngoài. Nhìn sự thay đổi của chị anh lại bĩu môi:
– Nhà cô học đòi thành phố chứ làm được cái tích sự gì.
Chị không nói gì, chị lẳng lặng làm việc chị cần làm.
Anh về nhà, hớn hở nói với chị rằng anh đã được lên làm ở chi nhánh tổng.
– Cô thấy chưa, mụ vợ nhà quê như cô lại có một người chồng tài giỏi như tôi.
Anh cười hả hê rồi tuyên bố anh sẽ tổ chức liên hoan mời bạn bè ở bên ngoài. Cùng lúc ấy, chị cũng nhận được cuộc gọi này. Nghe xong, chị mỉm cười.
Anh tới bữa tiệc, nhận không ít lời khen từ bạn bè. Lời khen làm anh phổng mũi. Bạn bè quay sang hỏi anh chị đâu. Anh cười đầy giễu cợt:
– Cho con nhà quê ấy đến đây làm gì!!
Để rồi người sốc tiếp theo là anh khi ai cũng nhìn nhau ngơ ngác:
– Chị ấy là trưởng chi nhánh tổng mà ông!!
Anh lại tiếp tục hoang mang.Vợ anh, chị có đi làm đâu mà đòi làm trưởng chi nhánh tổng cơ chứ. Mụ vợ nhà quê của anh. Rồi tiếng vỗ tay vang lên rào rào, anh quay ra. Mắt anh trợn trừng lên, đúng là chị. Chị bước vào, nhìn chị thật sang trọng, quý phái, toát lên thần thái của một người lãng đạo chứ không phải nhà quê như anh vẫn tưởng. Hóa ra, anh chính sự coi thường của anh đã giúp chị trở lại là chị.
Chi hiểu rằng với một người phụ nữ, gia đình là quan trọng nhất nhưng tự bản thân cũng phải biết yêu thương chính mình, có sự nghiệp riêng của mình, vừa là cách để mình tôn trọng mình và cũng là cách để chồng tôn trọng mình.
Còn anh, anh cũng hiểu rằng, anh đã sai lầm như thế nào. Có điều bây giờ, chị có cho anh cơ hội sửa sai không là tùy thuộc vào hành động của anh??
Theo thể thao xã hội