Đời đàn bà, lấy phải chồng vô tâm thì cứ như ‘vứt’ đi

Sinh ra là phụ nữ đã nhiều cái thiệt thòi lắm rồi, khi lập gia đình cưới phải anh chồng vô tâm lại càng khổ hơn. Nhưng… Đàn bà khi đã muốn buông bỏ tất cả thì… ‘thứ’ đàn ông vô tâm chẳng là gì với họ cả…

Tôi đến chỗ hẹn sau chị. Vừa thấp thoáng thấy bóng chị là tôi hoảng cả lên, chạy ào tới giật lon bia trên tay chị. Tôi chỉ thấy chị cười nhẹ nhìn tôi, bình thản đến lạ: “Chị cô biết uống nhé, đừng có mà xem thường!”. Tôi có hơi giật mình, nhưng có phần nhẹ người, vội ngồi xuống bên cạnh chị.

Chúng tôi bắt đầu nói vài câu chuyện không đầu không cuối. Tôi không hỏi chị tại sao lại thế này, tôi muốn chị có thể thoải mái nói với tôi nếu chị muốn. Nhưng chị sau đó đã uống rất nhiều, tôi thật không thể cản nổi. Như chị muốn say, cho quên hết, cho mặc kệ sự đời.

Trời cũng đã gần khuya. Chị không còn rót bia nữa, cứ im lìm nhìn xa xăm. Đôi mắt người đàn bà trước mặt tôi ngân ngấn thứ chất lỏng đau lòng. Chị bắt đầu khóc, như một đứa trẻ nức nở không còn quan tâm bất cứ điều gì. Tôi đã muốn hỏi, bao lâu rồi chị không thể khóc, cho vơi cho cạn bớt những tổn thương trong lòng. Có phải chị muốn say, chỉ để có thẻ khóc như bao người đàn bà ngoài kia?

Ảnh minh họa

Tôi quen chị trong một dịp tình cờ, chị từng là khách hàng của tôi. Chị lập gia đình cũng gần 10 năm rồi, cuộc sống gia đình cũng sung túc lắm. Dù tôi biết chị có cuộc sống rất đủ đầy nhưng không hiểu sao, ngay từ lần đầu gặp chị, tôi luôn thấy có gì đó chạnh lòng lắm. Để sau này, khi hai chị em đã dần thân thiết với nhau, tôi mới hiểu đằng sau người đàn bà đẹp người đẹp nết ấy là cả một câu chuyện dài. Và thật ra, mỗi khi nhìn thấy chị, tôi đều thấy những phận đàn bà ngoài kia, có chồng mà cứ như không…

Tôi còn nhớ, có những ngày cố định trong năm chị thường cùng con nhỏ đến nhà tôi hay đi đâu đó ăn uống. Ban đầu thì tôi chẳng để ý gì, cứ nghĩ đó là những dịp tình cờ. Đến năm thứ 2 quen biết nhau, tôi mới biết đó đều là những dịp kỷ niệm, thông qua lời nói ngây ngô của con chị. Là sinh nhật chị, là sinh nhật con chị, là kỷ niệm đám cưới của vợ chồng chị. Khi biết điều đó, tôi đã ngẩn người ra. Chẳng phải người đáng lẽ phải ở bên mẹ con chị vào những ngày đó là chồng chị hay sao? Sao chị lại tìm đến tôi, một người chị chỉ mới quen một vài tháng? Chỉ là vì tôi không biết quá nhiều về gia đình chị, về người đàn ông luôn vô tâm bên cạnh chị…

Chị bắt đầu kể, trong tiếng nấc nho nhỏ yếu ớt. Rằng chồng chị từng là người đàn ông chân thành, yêu thương chị hết lòng. Nhưng giờ anh ta chỉ là một người chồng vô tâm với vợ sau hơn 5 năm bên nhau. Những chuyến đi công tác xa nhà kéo dài hàng thái. Bao đêm dài chỉ nằm ngủ cạnh nhau như những người dưng. Lắm khi, đến mức anh ta quên mất việc con chị năm nay đã bao nhiêu tuổi. Suốt bao năm sau đó, chị đã luôn kiên trì đứng sau những thành công ngày một vang dội của chồng. Người ta nói chị may mắn, họ thấy gia đình chị quá hạnh phúc. Còn chị, chị chỉ thấy mình như một người vợ bất hạnh, đứng cạnh người chồng lãnh đạm.

Ảnh minh họa

Và hôm nay, khi chị kể tôi nghe câu chuyện này, là lúc chị phát hiện anh ta ngoại tình. Bao níu kéo, yêu thương và tha thứ của chị cũng không thể giữ chồng ở lại. Chị giận, như hóa điên, lao vào căn hộ của đôi gian phu dâm phụ ấy. Chị ngẩn người khi thấy anh mang chiếc tạp dề, đang phụ người đàn bà kia chuẩn bị bữa cơm.

Chị thấy nước mắt mình chảy ra, là tủi hờn, là xấu hổ. Suốt gần mười năm bên nhau, có được mấy lần anh vào bếp nấu cơm cho gia đình? Lần đầu tiên trong đời chị hiểu, trên đời này nào có đàn ông vô tâm, chỉ là tâm của họ không còn đặt ở ta mà thôi.

Tôi đưa chị về nhà, say sướt và đầy nước mắt. Tôi vẫn không thôi ám ảnh câu nói như mơ như hồ, như trách hờn đầy đau thương của chị: “Đời đàn bà, lấy phải chồng vô tâm thì cứ như “vứt”” đi. Là vứt đi hạnh phúc, niềm tin. Là cạn kiệt thanh xuân, là heo hắt hy vọng. Đàn bà đáng thương nhất, chính là vẫn bám víu ngay cả khi đã cằn cõi yêu đường.

Đàn ông tàn nhẫn nhất, chính là khi đã gọi một người là vợ nhưng lại không thiết tha yêu thương cô ấy. Đàn ông lại không hiểu, đàn bà đã cố gắng đến nhường nào, đã hy sinh bao nhiêu. Không phải vì họ không biết người đàn ông bên cạnh mình vô tâm. Cũng chẳng phải vì họ không biết đau lòng mà một mực tiếp tục đến cùng. Là vì họ còn thương, còn muốn cho người đàn ông đó một chơ hội…

Ảnh minh họa

Sau ngày hôm ấy, chị tôi ly hôn, một mình nuôi con. Người chồng kia sau những mặn mà với nhân tình cũng có lúc hối hận quay về van nài chị. Nhưng có lẽ mọi điều đã quá muộn ngay từ khi anh ta nhất quyết ra đi.

Đàn ông vô tâm à, các anh cũng chỉ giỏi làm tổn thương người đàn bà ở bên cạnh mình. Rồi sẽ đến một ngày khi người ấy biến mất, mọi điều dần sẽ đổ vỡ trước mặt các anh. Đó là cái giá của việc có không giữ, mất đừng tìm…

Nguồn:PNSK