Thấy cậu bé gãy chân không có tiền chữa trị ngồi trước cổng bệnh viện người đàn ông nghèo tiến lại chỉ hỏi 1 câu khiến nhiều người chết lặng
Thấy c.ậ.u b.é người dân tộc chân bị gãy, anh tiến đến và chỉ hỏi một câu: Để chữa trị chân cho cháu mất khoản viện phí bao nhiêu? Rồi anh trao số tiền cho c.ậ.u b.é mà không một phút đắn đo.
Đây là câu chuyện có thật được chứng kiến tận mắt và thuật lại bởi những người đi cùng chuyến xe với người đàn ông có tấm lòng nhân hậu đó các mẹ ạ!
Trên trang cá nhân, chị Lê Trang, người cũng có mặt trên chuyến xe kể lại:
Em là ai, tôi không biết! Tôi chỉ biết em khoảng tầm 15 tuổi, người đồng bào dân tộc Pakô – Vân Kiều ở vùng miền núi tỉnh Quảng Trị. Mẹ mất sớm, cha lại mắc chứng tâm thần, nên em dù mới là một c.ậ.u b.é “ăn chưa no, lo chưa tới” nhưng bất đắc dĩ trở thành trụ cột cho cả gia đình.
Ấy vậy mà, khó khăn chồng chất khó khăn, tai nạn lao động lại khiến em bị gãy chân. Em được một người cô họ đưa vào bệnh viện khám, nhưng khi đi hành trang lại không hề có một chút tiền dằn túi.
Đã một tuần trôi qua nhưng hai cô cháu vẫn lang thang nay đây mai đó, với đôi chân bị gãy chưa được chữa trị của em vì không có tiền. Nghe người cô kể để điều trị cho em phải mất khoản phí 15 triệu đồng.
Và rồi, may mắn thay, điều kì diệu đã đến với em. Khi em và người cô họ đang đứng trước cổng bệnh viện đợi bắt xe về nhà thì gặp được vị thần hộ mệnh của mình.
Người đàn ông ấy quê ở Thái Bình, vào Quảng Trị mấy ngày để lắp máy móc cho người ta. Anh đi cùng tôi trên chuyến xe chạy từ thành phố Đông Hà lên Lao Bảo, Hướng Hóa. Người đàn ông xuất hiện như vị cứu tinh, hỗ trợ 100% viện phí cho c.ậ.u b.é nghèo chữa bệnh, dù mới chỉ gặp lần đầu.
Thấy em và người cô đang đứng giữa đường, đợi bắt xe về nhà vì không có tiền chữa chân, anh xuống xe hỏi chuyện, cuối cùng anh chốt một câu: “Để chữa trị chân cho cháu mất khoản viện phí bao nhiêu?”
“15 triệu” – con số thốt ra nghẹn ngào từ người cô của em, có lẽ đó là khoản tiền quá lớn mà họ, những người đồng bào dân tộc thiểu số nghèo ấy chưa được nhìn thấy bao giờ.
Không chút ngần ngại, anh yêu cầu nhà xe chở mình tới cây ATM gần nhất, rút 15 triệu tiền mặt và tặng ngay số tiền đó cho hai cô cháu người Vân Kiều không mảy may đắn đo. Đặt vào tay em, anh đang đặt vào tay c.ậ.u b.é ấy một sức sống, một niềm tin mới
Theo em được biết, người đàn ông đó tên là Chính, quê ở Thái Bình, anh chỉ là một người lao động bình thường, không hề giàu có, dư dả nhiều. Với một người thợ lắp đặt máy móc phục vụ sản xuất nông nghiệp như anh số tiền 15 triệu có thể không hề nhỏ, anh phải đánh đổi bằng biết bao mồ hôi, công sức mới có được.
Thế nhưng, anh vẫn sẵn sàng giúp đỡ c.ậ.u b.é nghèo không chút đắn đo. Có lẽ với anh, tình yêu thương, sự sẻ chia dành cho những người kém may mắn hơn mình sẽ có giá trị hơn vật chất vô tri.
Niềm hạnh phúc khi cứu giúp một người đang cần mình không gì có thể mua được. Một người nhân hậu với trái tim ấm áp như anh chắc chắn sẽ nhận được nhiều điều tốt đẹp từ cuộc sống.
Trước hành động cao đẹp của anh Chính, em chợt cảm thấy xấu hổ. Bởi vì đôi khi gặp những hoàn cảnh đáng thương trên đường em lại lờ đi vì nghĩ bản thân mình cũng đâu dư giả gì đâu mà giúp ai.
Em nghĩ nhiều mẹ cũng sợ bị lừa đảo giống như em. Bởi không ai biết được rằng, liệu đằng sau cảnh bệnh tật đáng thương kia có một vụ dàn xếp để cướp giật, móc túi nào không? Hay có ai dám chắc họ có giả đau, giả khổ để xin tiền vì một mục đích ích kỷ nào đó không.
Tuy nhiên, em lại nghĩ cứ cho đi trước đã, thay vì cứ phòng thủ, hoài nghi thì biết đâu mình đã giúp được nhiều người vượt qua khó khăn. Cứ cho đi, cứ yêu thương thật nhiều thì cuộc sống sẽ ý nghĩa hơn đúng không các mẹ?
Theo WTT
"Xin lưu ý rằng, các thông tin được cung cấp đã được tổng hợp và phân tích từ nhiều nguồn khác nhau, và nên được coi là một nguồn tài liệu tham khảo chính xác."