Người vợ bản lĩnh là thế này đây, bất cứ người phụ nữ nào cũng nên đọc ít nhất một lần
Theo các bạn một người vợ bản lĩnh là thế nào? Là một người vợ biết chiều chuộng chồng, biết chăm con? hay đại loại là hy sinh tất cả vì chồng?? Với tôi, người vợ bản lĩnh là thế này đây, hãy đọc câu chuyện dưới đây và suy ngẫm nhé!
Hơn 8h tối, Trung đem cái bộ mặt hằm hằm, nặng trịch xuống bếp càu nhàu:
– Bây giờ em còn kho cá thì bao giờ mới được ăn cơm?
Vừa nghe thấy thế, tôi quay lại, lườm cho anh một cái, suýt nữa rách cả má:
– Em phải nấu cháo cho con, rồi cho con ăn lại còn tranh thủ nấu cơm cho hai vợ chồng nữa. Nhiều việc như thế mà em cũng chỉ có hai tay, hai chân như anh thôi, có phải “ba đầu, sáu tay” đâu mà nhanh được.
Biết tôi đang cáu nên Trung lủi thủi đi lên nhà. Nhưng trong bữa cơm anh vẫn không nói gì, chắc vẫn đang dỗi. Thôi kệ, thích thì đi mà ngồi dỗi một mình. Hôm sau, đi làm về, tôi không lao xồng xộc vào bếp để nấu cơm như mọi hôm, cũng chẳng tay xách, nao rau, nào thịt như mọi hôm.
Thay vào đó, tôi lại thảnh thảnh thoi ngồi lướt facebook. Thấy vậy Trung liền bảo:
– Ơ, em không nấu nướng gì à?
– Cháo của con em đang hầm trong nồi điện rồi. Còn hai vợ chồng mình tí làm hai bát phở. Em cũng đặt ở hàng phở đầu ngõ rồi, tí nữa họ mang vào.
– Buổi sáng đã đi ăn phở, ăn bún rồi, tối em cũng bắt anh ăn phở nữa thì bụng dạ nào chịu nổi.
Thấy Trung sắp cáu nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng:
– Bây giờ mà nấu cơm thì muộn lắm, tới gần 9h mới được ăn, em sợ anh đói thôi.
Trung không nói gì, vẫn bấm bụng ăn phở dù trong lòng không muốn. Mấy hôm sau, bữa tới của hai vợ chồng tôi vẫn là bài ca trường kì của phở bò, miến ngan và bún riêu… Tới ngày thứ tư, dường như thèm cơm quá, Trung liền bảo:
– Uyên ơi, nếu em vội quá, không nấu cơm được, hay chúng ta thuê người giúp việc đi.
– Em không đồng ý đâu. Thuê người giúp việc tốn kém lắm. Tìm được người chăm chỉ, thật thà còn đỡ. Nhỡ đâu vớ phải người gian xảo thì sao? Thằng Tôm thì bố mẹ đã trông hộ rồi còn gì. Bây giờ thuê người chẳng khác nào ném tiền vào thứ vô bổ. Nghe xong màn lý sự của vợ,
Trung bực quá, đập đôi đũa xuống bàn:
– Vợ với chả con! Có bữa cơm cũng chẳng được ăn tử tế. Chồng quyết định cái gì cũng bàn lùi. Lấy vợ như thế này thì lấy làm gì!
Nói xong, Trung đóng sầm cửa, hằm hằm đi vào phòng, anh làm thằng Tôm sợ quá khóc thét lên. Tôi vẫn có ăn nốt bát phở rồi vào trong phòng nói chuyện với anh. Thấy Trung đang nằm trùm chăn chơi diện tử, tôi nói luôn:
– Em nói cho anh hay, em là vợ, chứ không phải mẹ anh! Đừng đem cái thói công tử ra đây để dọa. Ngày mai, nếu muốn ăn cơm thì phải về sớm giúp em đi chợ, nấu nướng!
Cả tối hôm đó, Trung vẫn lặng im không nói gì. Chẳng biết là đang dỗi hay đang suy nghĩ. Nhưng tôi cũng kệ, cứ làm lành trước kiểu gì anh cũng được nước làm tới.
Nhà Trung có ba chị em, vì mỗi mình anh là con trai nên mẹ chồng tôi chiều chuông ghê lắm. Nói ra, chắc nhiều người cho rằng tôi đang bịa chuyện, nhưng hồi mới cưới, tôi còn thấy mẹ chồng thức cả buổi trưa quạt cho Trung ngủ và nhà mất điện.
Ngoài đi học, sau đó đi làm theo đúng chuyên môn được đào tạo thì anh chẳng làm được việc gì nữa. Nói thật, bây giờ cho anh luộc đ.ĩac ra chưa chắc đã xong. Thế nhưng mỗi lần bố chồng tôi nhắc nhở Trung là mẹ chồng lại bênh chằm chặp. Cách đây gần một th.á.n.g, bố và Trung cãi nhau. Ông cụ lập tức lệnh cho hai vợ chồng tôi ra ở riêng.
Thực ra, tôi đã đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Chỉ khi rời vòng tay mẹ, Trung mới thay đổi được. Nói là ra ở riêng, nhưng vợ chồng tôi vẫn ở trên đất của bố mẹ chồng. Ông bà có hai căn nhà, một căn đang ở và một căn cho thuê. Nay khách thuê trả nhà nên vợ chồng tôi dọn đến ở. Con cu Tôm thì mẹ chồng tôi vẫn trông giúp để tôi đi làm.
Vừa ra khỏi phòng họp thì tôi thấy chồng gọi điện:
– Uyên ơi, hôm nay đi chợ phải mua những gì thế? Anh về sớm, để anh đi cho.
Dặn dò chồng xong, tôi tủm tim cười. Cuối cùng, biện pháp cứng rắn của tôi cũng có tác dụng. Từ hôm đó, mỗi chiều đi làm về, tôi lại nắt tay vào dạy chồng nấu nướng. Được cái Trung là người thông minh, cũng có chút hoa tay nên anh học rất nhanh.
Một th.á.n.g sau, tôi đã được hưởng thành quả mỹ mãn ngoài mong đợi khi được ăn những món mình thích do chính tay chồng nấu mà vợ không phải giúp tẹo nào. Thế mới biết, một ông chồng đảm đang không từ trên trời rơi xuống. Cũng mất ối công để đào tạo đấy chứ!
Theo WTT