Khi phụ nữ cần, đàn ông sẽ biến mất
Đàn bà yêu nhiều, thương sâu nhưng trái tim lại rất đơn giản. Họ có trăm nghìn việc không thể tự sức làm, nhưng lại chẳng mong đàn ông làm thay cho mình. Điều họ muốn lại chỉ là sự sẻ chia và cảm thông của đàn ông.
Tôi hối hả tới bệnh viện khi nghe tin chị tôi có nguy cơ sảy thai. Khi tôi tới nơi, chị tôi đã qua cơn nguy kịch, ngủ thiêm thiếp trên giường bệnh. Chị đang ở những tháng cuối thai kỳ nhưng lại xanh xao và tiều tụy lắm. Bác sĩ gặp riêng tôi để trao đổi, chị tôi bị suy nhược cơ thể khi mang thai. Và hóa ra vì không ai đưa rước đi khám thai nên chị tôi đi taxi, không may taxi lại gặp sự cố trên đường. Tôi gọi ngay cho anh rể sau đó. Nhưng khi tôi chỉ mới mở miệng “Anh ơi, chị em…” thì đầu dây bên kia đã cắt ngang “Anh đang họp, bận lắm”. Khi ấy tôi giận tới mức cúp ngay điện thoại.
Nhưng chị tôi lại là người vợ rất cam chịu, chị ấy chẳng hề trách móc gì anh rể tôi. Mọi việc từ chuyện nhà cửa, mệt mỏi khi mang thai, một lời chị tôi cũng không nói. Ngày chị tôi sinh, ngày cuối khi xuất viện anh rể mới đến nhìn mặt con. Anh ta chẳng tỏ ra bất cứ điều gì, như một lẽ dĩ nhiên. Gia đình chồng cũng không hề thấy gì là quá đáng. Tôi nhìn dáng chị tôi im lìm dỗ con ngủ, lòng lại xót xa tự hỏi, đàn ông đã ở đâu khi phụ nữ cần?
Tôi có một người chị từng làm cùng công ty một thời gian. Chị ấy kết hôn cũng đã lâu năm, cuộc sống gia đình cũng sung túc đủ đầy. Tôi chưa khi nào thấy mặt anh chồng, ngay cả khi công ty luôn tổ chức những bữa tiệc cho nhân viên và người thân của chúng tôi tham gia. Ngay cả một lần đến đưa hay rước chị đi làm, tôi cũng chưa khi nào thấy. Có những hôm chị bệnh khó khăn đến công ty, tôi cũng chỉ thấy chị phờ phạc bước ra từ taxi. Rồi đến lúc chị nằm viện vì mổ ruột thừa, bao lần tôi đến thăm cũng không hề thấy bóng dáng một người chồng bên chị. Những câu trả lời ngại của chị, rằng “anh ấy bận” hay “chồng chị không đến được” luôn khiến tôi lắc đầu tự hỏi, chồng là để biến mất khi vợ cần hay sao?
Và tôi tin chắc rằng sẽ không ít những phận đàn bà như thế, vẫn im lìm tự làm mọi thứ ngay cả khi họ đã có chồng, có một người đàn ông cạnh bên. Vợ bệnh, chồng không hay. Vợ đau buồn, chồng cũng chẳng biết. Vợ cần, chồng sẽ biến mất như điều hiển nhiên. Và lắm lúc tôi đã tự hỏi mình, nếu đàn bà đã có thể tự xoay sở để sống như vậy thì cần gì đàn ông? Nhưng rồi tôi lại thương phận đàn bà hơn khi chợt nhận ra, những người phụ nữ như thế không phải cần chồng ở bên để làm bất cứ điều gì. Mà là tình yêu và hy sinh của họ đã quá lớn, họ yêu đàn ông hơn cả bản thân mình. Họ không nghĩ mình phải đòi hỏi gì từ đàn ông, chỉ cần có thể khiến gia đình hạnh phúc, họ bằng lòng chịu thua thiệt. Tiếc thay, những gì quá nhiều sẽ không bao giờ được trân trọng. Yêu thương tận tụy của đàn bà cũng như thế.
Đàn ông lại càng không biết, có chăng sự đòi hỏi của đàn bà chỉ là đôi chút sẻ chia và cảm thông từ đàn ông. Và đàn bà không nói, không đòi hỏi, không có nghĩa là họ không cần người đàn ông của mình. Đàn ông đã có đàn bà ở bên quá lâu để quên mất rằng người phụ nữ không phải sinh ra đã mạnh mẽ để tự đương đầu với cuộc sống. Đàn ông không thấy được bao sự gắng gượng của đàn bà chỉ để làm yên lòng chồng mình. Đàn ông cũng quên rằng, họ đã từng yêu thương và nâng niu đàn bà như thế nào. Có đàn bả ở quên quá lâu khiến đàn ông không còn nhận ra người phụ nữ nhỏ bé ấy luôn cần mình.
Đàn bà yêu nhiều, thương sâu nhưng trái tim lại rất đơn giản. Họ có trăm nghìn việc không thể tự sức làm, nhưng lại chẳng mong đàn ông làm thay cho mình. Điều họ muốn lại chỉ là sự sẻ chia và cảm thông của đàn ông. Chỉ cần như thế, đàn bà luôn có thể một mình chiến đấu với cả thế giới này. Vì lòng dạ đàn bà vì đàn ông mà kiên cường, cũng có thể vì đàn ông mà đổ vỡ nát tan. Nhưng nếu có thể, tôi vẫn mong đàn bà có thể tự thương mình nhiều hơn. Hãy nói với người đàn ông của mình khi họ mệt mỏi hay cần sự giúp đỡ. Đừng mãi ôm hết thảy vào lòng, đàn bà nhỏ bé chẳng đủ sức gồng gánh mãi đâu.
Và đàn ông ơi, hãy yêu thương người phụ nữ ở bên cạnh mình nhiều hơn. Các anh sẽ không thể biết họ đã một mình làm bao nhiêu thứ cho mình. Các anh cũng sẽ không biết họ đã dốc bao nhiêu cố gắng và bền bỉ để nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của các anh. Đàn bà vốn yếu đuối lắm, nếu có thể mạnh mẽ chính là vì quá cam chịu và tổn thương mà thôi. Đàn ông phải nhớ, đàn ông đúng nghĩa sẽ không bao giờ khiến người phụ nữ của mình phải làm tất cả mọi việc một mình. Các anh có thể bận rộn, nhưng đừng nhen nhóm sự cô đơn trong lòng người đàn bà của mình. Vì thật sự, đàn ông sẽ không thể biến sự cô đơn ấy lúc nào sự bùng nổ thành bất cần và vô tâm trong đàn bà.
Hãy yêu thương đàn bà như ngày đầu, khi các anh thấy mình là người hùng sẵn sàng ở bên họ. Hãy cho họ đủ yêu thương và sẻ chia, đàn bà luôn có thể mang đến cả thế giới ngoài kia cho đàn ông!
Theo phunuvagiadinh