Đi nhậu về gọi con gái ra chửi như thường lệ thì vợ gào lên: ” Nó chết rồi ông còn định chửi nó à, sao cái ngữ ông không chết mà lại là con gái tôi?” …
Đi uống rượu say lảo đảo về đến nhà là lại lôi con gái ra để chửi. Ngày nào con và vợ cũng chấp nhận cho đến ngày hôm đó vợ khóc nấc lên.
Cuộc sống này là một chuỗi những điều buồn phiền không ai có thể ngờ đến được. Sinh ra và lớn lên trong cái nghèo đã là một cái tội. Nhưng chẳng ai có thể biết trước được số phận mình hay lựa chọn nơi để mình sinh ra.
Chị đã từng nghĩ, nếu như con gái bé bỏng của chị sinh ra ở một gia đình nào khác, có lẽ con bé sẽ hạnh phúc hơn khi làm con gái của chị. Bởi vì, con bé có một người cha chẳng hề yêu thương nó một chút nào. Mọi thứ cứ thế tiến đến như cuộc hôn nhân của anh chị cũng chẳng thể nào mà kéo dài thêm. Chị thấy thất vọng, đau đớn và buồn đến vô hạn.
Quen biết với anh cũng hơn 3 năm rồi mới tiến tới hôn nhân. Chị cũng thừa hiểu tính cách của anh là một người đàn ông gia trưởng đến mức như thế nào ngay từ ngày yêu nhau.
Biết tính anh gia trưởng và bảo thủ nhưng chị vẫn chấp nhận yêu thương anh bởi anh cực kì tốt với chị. Chị đã ngây thơ nghĩ rằng có thể thay đổi được con người anh cho đến cái ngày chị nhận ra rằng mình sai lầm đến vô cùng.
Anh chị kết hôn được gần 8 năm nay rồi, cuộc hôn nhân ấy chẳng hạnh phúc như chị nghĩ chỉ vì anh không hề yêu thương mẹ con chị. Ngày đó chị vẫn nhớ như in. Anh hứa sẽ chăm lo cho chị một cuộc sống đủ đầy.
Có nghèo khó đến đâu thì anh cũng sẽ cố gắng để phát triển sự nghiệp của mình kiếm nhiều tiền cho vợ con. Chị vẫn nhớ gương mặt anh hạnh phúc đến thế nào khi hay tin chị có bầu đứa con đầu lòng. Nhưng rồi mọi thứ vụt tắt khi mà chị thông báo với anh đó là một đứa con gái.
Biết anh thích con trai, nhưng chị an ủi với anh rằng thôi thì đẻ đứa đầu lòng là con gái rồi cố gắng đẻ đứa nữa là con trai là vừa đủ cả nếp cả tẻ. Nhưng anh vẫn buồn không nguôi.
Cái ngày chị vào viện đẻ thậm chí nhìn mặt con anh cũng chỉ lướt qua lấy 1 cái. Chị đã nghĩ thôi cố gắng nuôi con lớn thêm chừng hơn 2 tuổi khi con đã cứng cáp hơn thì thử cùng chồng để có thêm đứa nữa xem sao.
Thế mà cái suy nghĩ ấy của chị bị dập tắt ngay khi con gái chị tròn 1 tuổi. Lúc đó chị mắc bệnh phải cắt bỏ cả hai buồng trứng, vậy là đến cơ hội có thêm con cũng không còn nữa. Từ lúc đó anh càng ghét bỏ mẹ con chị hơn bao giờ hết.
Anh bê tha hơn trước kia, không tập trung làm việc gì lại càng không khiến cho chị vô cùng buồn phiền. Anh bỏ hẳn công việc chỉ tụ tập để đàn đúm, rượu chè. Khi ấy, chính chị là người trụ cột của gia đình đi làm kiếm tiền vừa nuôi con nhỏ và cũng vừa nuôi người chồng vô công dồi nghề của mình.
Chị không khóc chỉ thấy cuộc đời mình bất hạnh quá. Đã biết rằng anh gia trưởng nhưng chị vẫn cố gắng để rồi ngày hôm nay phải nhận cái kết cục chẳng hề vui vẻ chút nào thế này đây.
Chị cười nụ cười bất lực khi bất cứ khi nào về đến nhà chỉ cần nhìn thấy con gái là chửi. Anh chửi con gái nhỏ, con còn quá nhỏ để hiểu những lời lẽ cay độc mà anh nói. Nhưng con bé cũng biết bố không thích mình, không yêu quý mình nên bất cứ khi nào nhìn thấy bố con bé cũng chạy đi nấp. Những lần anh chỉ vào mặt con bé quát lớn:
– Sao mày không phải là con trai, sao lại là con gái…
Con bé chỉ biết khóc thét lên vì sợ hãi người bố đẻ của nó. Chị thì vội vã ôm lấy con, bế con lên đi cách xa người chồng đó ra. Nỗi đau cô con gái nhỏ phải chịu, chị sợ rằng sẽ khiến con bé ám ảnh cả đời.
Nhà chị nghèo, đợt này công ty may chị làm cắt nhân công lao động. Chị bơ vơ không việc, chồng thì nhậu nhẹt suốt ngày. Chán chường cái cảnh ấy chị chỉ muốn bỏ đi. Con gái chị lên 6 tuổi, đáng ra con bé sẽ vào lớp 1 nhưng con bé còi quá, nhìn con chị chỉ biết khóc thương.
Thế rồi 1 ngày con bé bị sốt, chị nghĩ con sốt bình thường cho con uống thuốc rồi nằm vỗ về con cho con ngủ. Nhưng rồi, con gái chị đã ngủ, ngủ mãi chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Hôm đó cũng như mọi hôm, chồng vừa về đến nhà đã gọi con gái ra chửi:
– Con kia, con Hòa kia mày không ra đây đi à?? Mày trốn đi đâu thế kia không chịu ra. Bố mày gọi mà mày không ra hả?? – anh nghiêng ngả chửi thì chị chạy ra gào lên:
– Nó chết rồi ông còn định chửi nó à, sao cái ngữ như ông không chết mà lại còn con gái tôi??
– Cô đừng có dọa, chết thế nào được, nó làm gì mà chết chứ??
– Con tôi chết rồi, tại ông ấy nên nó chết rồi. Tôi cũng chẳng còn thiết sống nữa.
– Cô nói thật sao, con gái chết rồi sao??
Chị không nói nữa vì chị chẳng còn đủ sức lực để mà đáp lại. Chị khóc đến cạn kiệt nước mắt vì con rồi cứ thế lịm dần đi. Tỉnh dậy thấy mình nằm ở giữa căn phòng trắng xóa chị hét lên tên con rồi lao ra khỏi phòng về nhà. Về nhà thấy anh đang chuẩn bị đám tang cho con. Con chị chết thật rồi, chị thấy anh ngồi nhìn bức ảnh con bé mà khóc.
Chẳng phải anh quá thèm muốn con trai sao?? Chính vì sự thèm muốn của anh đã giết chết tâm hồn của con gái nhỏ. Câu chuyện buồn này sẽ khiến bất cứ những ai làm cha phải nhìn lại mình. Mình đang đối xử với con cái ra sao. Đã làm cha làm mẹ, xin đừng bao giờ phân biệt đối xử với các con.
Dù là trai, dù là gái đó cũng là con mình, là máu mủ hãy yêu thương con bằng tình yêu thương của mẫu tử, tình phụ tử để con cảm thấy rằng mình tồn tại trên đời này là một điều đúng đắn.
Theo Thể Thao Xã Hội