Cầm nắm thuốc ngủ trong tay, tôi nhắm mắt nghĩ tới thiên đường sẽ đến, nhưng không ngờ hành động của con người bội bạc ấy lại khiến tôi ân hận…
“Gần 2 th.á.n.g sau tôi thấy trong người có biểu hiện khác thường nên đã mua que thử thai về kiểm tra. Cả 3 cái đều hiện rõ hai vạch khiến tôi vừa mừng vừa lo…”
– Anh ơi, cái Loan bạn thân hồi Đại học của em sắp lấy chồng rồi đấy. Nó vừa gọi điện mời em ban sáng. Chồng nó sinh năm 89 mà giỏi giang lắm anh ạ.
– Mới có 28 tuổi mà sao đã vội lấy vợ thế nhỉ? Tuổi đấy là phải tập trung cho sự nghiệp trước chứ. Vợ con vào lại chẳng làm được gì, chỉ tổ vướng tay, vướng chân.
Câu trả lời của anh khiến tôi chưng hửng, chẳng biết nói gì thêm nữa. Cứ khi nào tôi nhắc khéo với anh về chuyện cưới xin là lại bị anh tạt gáo nước lạnh vào mặt với những câu trả lời đại loại như:
– Em đợi anh thêm 1,2 năm nữa để anh lo cho sự nghiệp trước đã. Anh thấy mình chưa đủ chín chắn để lập gia đình. Anh chắc chắn sẽ lấy em chỉ là sớm hay muộn thôi.
Tôi và anh yêu nhau từ hồi năm hai Đại học, thêm 4 năm sau khi ra trường là 6 năm. Hiện tôi đang làm giáo viên cho một trường cấp 3 tư thục, còn anh thì phấn đấu lên chức phó phòng. Chờ đợi bao lâu mà người yêu chẳng đề cập gì tới chuyện cưới xin.
Bố mẹ thì cứ nhắc đi nhắc lại bài ca lấy chồng khiến tôi stress nặng. Tính ra thì tôi cũng không còn ít tuổi nữa. Nhìn bạn bè lần lượt đi lấy chồng rồi con cái đuề huề mà tôi cứ như ngồi trên đống lửa. Con gái có thì, vài năm nữa tôi già đi rồi, liệu anh có thay lòng đổi dạ?
Vào ngày kỉ niệm 6 năm yêu nhau, chúng tôi có chuyến du lịch 3 ngày ở Nha Trang. Buổi tối thứ 3 trước ngày trở về, có chút men rượu trong người tôi quyết định sẽ đánh liều một phen. Đêm đó tôi chuốc cho anh uống thật nhiều để c.h.u.y.ệ.n ấ.y xảy ra. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gần gũi nhau sau 6 năm yêu nhau.
Gần 2 th.á.n.g sau tôi thấy trong người có biểu hiện khác thường nên đã mua que thử thai về kiểm tra. Cả 3 cái đều hiện rõ hai vạch khiến tôi vừa mừng vừa lo.
Tôi phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho cả trường hợp xấu nhất. Hoặc là sẽ có một đám cưới hạnh phúc được diễn ra. Hoặc là anh sẽ chối bỏ trách nhiệm, bắt tôi phá thai với lý do: đây chưa phải là thời điểm thích hợp để có con.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi lấy điện thoại gọi cho anh nhưng 2 cuộc rồi 3 cuộc đều không có người bắt máy. Nghĩ anh đang bận việc, tôi run run bấm từng chữ gửi tin nhắn cho anh:
– “Em có thai rồi. Anh có vui không? Chúng ta sẽ lấy nhau chứ?”
Chờ một tiếng sau vẫn không thấy tin nhắn phản hồi nào, tôi gọi điện và nhắn tin liên tiếp nhưng anh vẫn im lặng. Lúc này, tôi lo lắng thực sự. Chẳng lẽ khi đã có được tôi rồi anh sẽ phủi tay không thương tiếc như những gã sở khanh khác. Tôi tìm đến tận căn chung cư của anh nhưng không có ai. Tôi điên cuồng đi tìm anh, hỏi thăm đồng nghiệp của anh, họ đều nói anh đi công tác 2 tuần ở Sài Gòn.
Nhưng lạ là chưa bao giờ anh đi công tác mà không nói với tôi một lời nào như thế. Chí ít anh cũng phải nghe một cuộc điện thoại của tôi chứ. Có phải chính anh đang cố tình tìm lý do để tránh mặt tôi?
Tôi sợ hãi. Có lẽ đến giờ phút này thì tôi đã hiểu rõ con người thật của anh. 6 năm qua anh luôn trì hoãn chuyện cưới xin bởi anh chỉ coi tôi là người qua đường. Tôi không dám mở lời nói với bố mẹ về chuyện cái thai. Tôi cũng rất sợ khi phải làm mẹ đơn thân một mình bởi tôi không dám đối diện với những lời đàm tiếu của thiên hạ.
Không còn tâm trí nào để làm việc, tôi xin nghỉ ở nhà mà khóc lóc vật vã và đã có suy nghĩ tìm đến cái chết. Ra hiệu thuốc mua một lọ thuốc ngủ, tôi về phòng ngồi khóc không thành tiếng, cảm giác đau đớn như có ai đó bóp nghẹt trái tim mình. Tôi nhắn cho anh một tin cuối cùng:
– Anh không cần phải trốn tránh em và con nữa bởi từ giờ em sẽ tới thiên đường. Hy vọng kiếp sau em có thể gặp được một người đàn ông thực sự tốt và chân thành! Vĩnh biệt.
20 phút sau, cầm nắm thuốc chết tay, tôi không bao giờ nghĩ mình lại có ngày phải rơi vào cảnh ngộ này….
Ngay khi tôi vừa định cho nắm thuốc vào miệng thì anh mở toang cánh cửa phòng trọ rồi chạy tới ôm tôi, bó hoa trên tay anh rơi xuống đất, cánh hoa văng ra khắp phòng. Anh ôm tôi, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ:
– Tại sao em lại định tìm đến cái chết hả?
– Anh không cần em nữa thì đến đây làm gì? Kệ em.
– Ai nói anh không cần? Em có biết 3 ngày qua anh đã làm những gì không?
– Em nhắn tin nói có thai mà anh không trả lời. Rồi còn mất tích mấy ngày liền. Anh không muốn lấy em còn gì nữa?
Anh ôm tôi vào lòng vỗ về, vừa cười vừa khóc:
– Ai bảo thế chứ? 3 cuộc điện thoại đầu em gọi , anh đang họp với đối tác nên không bắt máy được. Còn tin nhắn sau thì anh cố tình không trả lời, cố tình nhờ đồng nghiệp nói với em rằng anh đi công tác 2 tuần đấy. 3 ngày qua anh phải chạy đôn chạy đáo để tạo cho em sự bất ngờ…
Anh gọi về cho bố mẹ lên nhà em thưa chuyện. Các cụ thống nhất được ngày đẹp rồi, 25 th.á.n.g sau mình làm đám cưới em nhé.
Mắt tôi sáng bừng lên, hỏi lại anh đầy vẻ nghi hoặc:
– Anh nói thật đấy chứ?
Tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc, cứ thế vùi đầu vào ngực anh mà nước mắt thi nhau rơi xuống. Suýt chút nữa thì chính tôi đã làm việc dại dột, một sai lầm rất lớn.
Cứ ngỡ anh là kẻ bội bạc thế mà không ngờ tôi lại đang hạnh phúc trong niềm bất ngờ do anh tạo ra. Sau 6 năm yêu nhau thì cuối cùng tình yêu của chúng tôi cũng đã có một kết thúc viên mãn…
Theo WTT