Ai đã lấy chồng nên dành ra 3 phút để đọc câu chuyện tang thương này
Người ta nói đúng. Lấy chồng giống như canh bạc, xinh đẹp, giỏi giang cũng không bằng may mắn. Người nào lấy được người chồng tốt thì cuộc đời nở hoa hơn trúng số độc đắc.
Còn người nào không may mắn trong canh bạc kia thì sẽ giống như người phụ nữ trong câu chuyện dưới đây, có một cái kết vô cùng tang thương. Nếu đã lập gia đình rồi, tôi xin bạn hãy dành ra 3 phút ít ỏi trong số thời gian lớn của mình để đọc câu chuyện này. Bởi nó không chỉ là là một bài học mà nó còn giống như sự đồng cảm, chia sẻ với người phụ nữ đáng thương ấy.
Chị bước sang tuổi 25 thì cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác. Chị lên xe hoa về nhà chồng. Chồng chị, tất nhiên phải là người là người chị yêu rồi. Và anh, chắc cũng yêu chị. Anh chị đã có tới hơn hai năm để tìm hiểu và yêu thương nhau trước khi đám cưới được tổ chức cơ mà. Anh như thế nào, chị đã nghĩ là chị hiểu khá rõ. Và chị tin tưởng lắm vào sự lựa chọn của mình.
Sau khi kết hôn, chị luôn cố gắng hoàn thành tốt vai trò của một người vợ. Công việc là công việc, chị chỉ giải quyết ở cơ quan. Còn về nhà, chị toàn tâm toàn ý lo cho anh. Ai cũng khen anh tốt số, lấy được người phụ nữ đảm đang, tháo vát như chị. Nhưng cuộc đời này nhiều lúc cũng bi hài và éo le lắm.
Đàn bà có lẽ là sinh vật tự hài lòng với những gì mình đã có nhất. Còn đàn ông thì ngược lại, có thứ tốt hơn rồi, họ lại muốn có nhiều thứ khác hơn thế nữa. Hài lòng dường như là cụm từ quá xa xỉ trong từ điển sống của họ vì chẳng mấy khi họ dùng đến nó.
Anh cũng như vậy. Anh có tài, anh đẹp trai và anh cho phép mình có thêm một người đàn bà khác ngoài chị. Anh quan niệm rằng anh vẫn yêu thương chị, đối xử tốt với chị, như thế là đủ. Và một người phụ nữ sau khi đã lấy chồng thì chị cần như thế.
Còn chị, chị toàn tâm toàn ý lo cho anh mà chẳng hề quan tâm gì tới bản thân mình. Hạnh phúc của chị chính là được nhìn thấy anh ăn ngon, mặc đẹp, luôn vui cười. Chị còn tin tưởng anh lắm. Bởi những gì anh đã thể hiện ra cho chị thấy. Nên người ta nói anh có bồ, chị bỏ ngoài tai. Cho đến ngày hôm ấy…
Trời mưa lớn, chị nhớ sáng nay dặn anh mang áo mưa đi làm mà anh lại để quên nó. Sợ anh không mua được áo mưa, chị liền xin về sớm, mua thêm một chiếc áo mưa mang tới cho anh. Dừng xe trước cổng, chị đi lên hành lang tòa nhà anh làm việc, lấy điện thoại trong túi xách ra để gọi cho anh. Và rồi…
Điện thoại chị rơi xuống, nắm chặt chiếc áo mưa trong tay đến nhàu nhĩ hết cả khi chị nhìn thấy anh đang ôm người phụ nữ ấy đi ra khỏi cơ quan. Cơ quan anh ở tận tầng 5 của tòa nhà, còn đây là tầng trệt lại chưa hết giờ làm nên chắc chẳng ai biết gian tình này của họ. Thấy bóng dáng chị đứng ở cửa, anh rời ngay tay khỏi người phụ nữ ấy nhưng cô ta lại cứ thế ôm chặt lấy anh. Chị không rõ thứ đang nhỏ xuống mặt mình là nước mắt hay nước mưa nữa. Nếu là nước mưa thì sao nó lại mặn đắng đến thế. Bỏ ngoài tai lời gọi của anh, chị lao ra ngoài. Mọi thứ xung quanh chị như chẳng còn tồn tại vì nỗi đau phản bội kia đã giết chết tất cả rồi.
Tiếng ô tô phanh gấp, tiếng người la hét inh ỏi, máu đỏ hòa theo nước mưa chảy thành dòng như sông máu. Chị không muốn mở mắt ra nữa, chị thấy buồn ngủ. Chị nghe thấy tiếng anh nhí nhéo bên tai, gào thét tên chị cùng ba từ “ Anh xin lỗi”. Rồi chị thấy người mình nhẹ bẫng như có ai đó đang đưa chị bay lên vậy…
Hành lang bệnh viện tối om, chị thấy anh ôm lấy mình khóc. Chị đưa tay lên chạm vào gò má anh, muốn lau nước mắt cho anh mà không được. Chị giật mình kinh hãi, chị không thể nào chạm được vào anh. Rồi người ta, đông lắm, tới đưa chị đi… Thì ra, chị đã chết. Chị đã chết vì cái lòng tin bất diệt mà chị đặt trọn nơi anh.
Lòng tin trong tình yêu cũng như trong hôn nhân rất quan trọng nhưng nó không phải là số 1 để quyết định tất cả. Nhất là sau khi đã lấy chồng, lòng tin cần biết cách đặt thật đúng lúc phụ nữ ạ.
Theo WTT