Bố mất để lại két sắt 3 tỷ nhưng 5 đứa con không ai biết mật mã ngoài đứa con nuôi cụt chân và lý do ai cũng giật mình
“Câu chuyện về ông bố có 5 đứa con ruột và một đứa út ông ‘nhặt’ về nuôi. Đến lúc chết ông giao két sắt 3 tỷ cho đứa út khiến nhiều người ngỡ ngàng..”
Ai cũng nói ông đã cảnh gà trống nuôi con, thậm chí là gà trống nuôi tận 5 đứa con rồi mà tại sao còn nhặt thêm một đứa trẻ đầu đường xó chợ nữa về nuôi.
Người thương cảm thì thương hơn. Người không hiểu thì nghĩ ông đang chứng tỏ bản thân mình giỏi, ốc chẳng mang nổi mình ốc còn đòi mang cọc cho rêu.
Nhưng với ông, dù cho ai có nói gì cũng không quan trọng. Bởi ông biết, đứa trẻ này rất xứng đáng để ông mang về nuôi, cho dù nó có bị cụt chân đi chăng nữa. Bởi tuy mới 10 tuổi, nhưng nó đã sống đầy lòng tự trọng rồi. Nó không xin tiền ăn bám mà nó làm việc để có tiền. Ông nghĩ, nó rất hợp với tính cách của ông.
5 đứa con của ông không hề ủng hộ việc ông mang đứa trẻ này về nuôi. Bởi chúng nó biết, thêm người là chúng nó sẽ phải chia sẻ quyền lợi. 5 đứa con của ông, chẳng đứa nào giống với tính cách của ông cả. Đứa nào cũng sống rất ích kỉ, vụ lợi cho riêng bản thân mình. Điều đó khiến ông thấy buồn vô cùng. Nhưng đứa con nuôi mà ông nhặt về, nó rất giống với ông. Biết nhường nhịn đúng lúc và sống đầy trách nhiệm.
6 đứa con của ông rồi cũng khôn lớn, trưởng thành. 5 đứa con ruột lớn một cái là đòi lập gia đình, rồi ra ở riêng và ở riêng rồi thì chúng chẳng còn đoái hoài gì đến ông nữa. Chỉ có cậu con út cụt chân là bao nhiêu năm nay vẫn cứ ở bên cạnh ông. Những lúc ông ốm đau, 5 đứa con ruột chẳng đứa nào có mặt lo lắng chăm sóc cho ông. Ông nghĩ mà tủi lắm nhưng chẳng bao giờ ông nói ra. Mọi người nói với ông sao ốm đau không gọi con ruột về chăm, chứ con nuôi làm sao bằng con ruột được. Ông nghe chỉ mỉm cười:
– Với tôi thì con nào cũng là con. Thằng bé nó cụt chân nhưng nó nhanh nhẹn, tháo vát lắm mà nó còn rất thương tôi. Hơn nữa, nó không phải là con nuôi, nó là con ruột của tôi.
Hơn 20 chục năm trời, cậu con trai nuôi ở bên ông, lo cho ông từng miếng ăn giấc ngủ, ngay cả những lúc ông nằm liệt giường. Còn 5 đứa con ông dứt ruột, hết lòng chăm sóc, yêu thương chúng thì những lúc như thế này, lại chẳng có một đứa nào có mặt ở bên cạnh chăm sóc cho ông, hay thậm chí là hỏi han ông một lời. Ông tủi thân nhiều lắm. Nhưng rồi ông nhớ ra, ông vẫn còn một đứa con.
Rồi tuổi già cũng mang ông đi thật xa. Trước khi hấp hối, ông đã gọi tất cả con cái đến bên cạnh. Ông dặn 5 đứa con ruột sống cho thật tốt, yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Rồi quay sang cậu con nuôi, ông mỉm cười:
– Bố có một chiếc két sắt, trong đó có 3 tỷ.
5 đứa con của ông choáng váng. Cả 5 đứa không bao giờ nghĩ rằng cuộc đời ông lại để ra được số tiền lớn đến như vậy. Chúng cứ nghĩ ông nghèo lắm bởi bao nhiêu năm nay chúng có thèm quan tâm ông làm gì, sống ra sao đâu. Đứa con cả nghe ông nói vậy, hào hứng:
– Vậy 5 đứa chúng con sẽ chia đều cho nhau chứ bố??
Ông nghe đứa con cả nói xong, lắc đầu:
– Không, số tiền đó bố để cho thằng út.
– Cái gì, cái thằng con nuôi, cái thằng nhặt về này á!! – Cả 5 đứa con của ông đồng thanh
Đứa con út của ông cũng ngỡ ngàng, mọi người chứng kiến câu chuyện cũng sốc vô cùng. Chẳng ai hiểu tại sao ông lại làm như vậy. Thậm chí con ruột của ông còn nghĩ ông bị đánh thuốc lú cơ. Nhưng ông nhẹ giọng:
– Tôi hoàn toàn tỉnh táo, đây cũng là quyết định sáng suốt nhất đời tôi. Tôi nhờ mọi người ở đây chứng kiến tôi di chúc lại số tiền trong két sắt cho thằng út, 5 đứa con ruột của tôi không đứa nào được phép tranh với nó. Bao nhiêu năm nay, không có thằng út, tôi chết lâu rồi. Đây là những gì nó xứng đáng nhận được.
Đứa con út đến gần ông, nắm tay ông cảm kích và từ chối số tiền nhưng ông không đồng ý. Rồi ông nói mật khẩu két sắt cho cậu con út biết. 5 đứa con ruột của ông từ tức giận chuyển nhanh sang hối hận. Chúng chẳng dám cất lời vì ông nói hoàn toàn đúng. Chúng đã thực sự không hề quan tâm đến ông mà phó mặc hết cho cậu con nuôi kia. Nó chỉ là con nuôi nhưng nó lại toàn tâm toàn ý chăm sóc cho ông. Những gì ông để lại cho nó ngày hôm nay xứng đáng với những gì mà nó làm thôi. Thế mới biết ở đời, công sinh không bằng công dưỡng và nhiều khi, con đẻ lại chẳng bằng con ruột. Tất cả phụ thuộc và sự chân thành ở trái tim con người thôi.