Tối nào chồng đi “trà đá chém gió” cũng mang theo 1 triệu nhưng về lại hết nhẵn, vợ âm thầm bám theo mới ngã ngửa khi biết sự thật
Vợ chồng tôi cưới nhau được tám năm có lẻ. Trong mắt tôi, chồng là một người tốt, cũng đẹp trai, tính lại hiền, biết nghe những lời vợ góp ý.
Sau khi cưới, chúng tôi được hai bên nội ngoại bù cho một ít, đủ mua một căn nhà nhỏ trong khu chung cư cũ. Tính trung bình mỗi th.á.n.g lương hai vợ chồng cũng được gần hai mươi triệu. Trừ tiền chi tiêu hàng ngày vợ chồng tôi cũng để ra được một ít.
Hai đứa con lần lượt ra đời, căn nhà của chúng tôi cảm giác như càng ngày càng chật. Những lúc hai vợ chồng muốn làm chuyện riêng tư cũng phải chờ hai con đi ngủ, rồi kéo nhau ra ngoài phòng khách.
Vợ chồng tôi bàn từ nay phải chi tiêu thật tiết kiệm, xem khoảng chục năm nữa có dồn đủ để đổi nhà không.
Anh cũng hết sức đồng ý và ủng hộ kế hoạch của tôi. Lương hằng th.á.n.g anh nộp gần như là đầy đủ, tôi đưa lại cho bao nhiêu thì tiêu bằng đó.
Chồng tôi không ham mê nhậu nhẹt với bạn bè, nhưng anh có thú vui đi uống trà đá vỉa hè sau khi ăn xong bữa tối. Anh chỉ ngồi với mấy ông bạn đã có gia đình. Tôi nghĩ đó cũng là chuyện hết sức bình thường nên không có ý kiến gì.
Nhưng thời gian gần đây không thấy chồng đưa lương đầy đủ. Tôi hỏi thì anh gãi đầu gãi tai.
– Thì anh cũng phải giữ một ít để đi trà đá chứ.
Em nghĩ cũng tội chồng, làm bao nhiêu đưa vợ bấy nhiêu lại còn không được thoải mái mời bạn một cốc trà đá thì cũng ngại. Nên từ đó tôi chỉ thu một nửa lương của anh, còn lại để anh dằn túi, tiêu vặt.
Một tuần, chồng tôi đi đá trà đá khoảng ba, bốn buổi. Mỗi lần đi về tôi thấy anh vui vẻ lắm, còn huýt sáo, hát hò vang nhà, điều này trước đây chưa từng xảy ra.
– Hôm nay có gì mà vui thế chồng?
– Thì chém gió với mấy thằng bạn vui quá.
– Chém chuyện gì mà lắm thế, mai cho vợ con đi với?
– Toàn mấy thằng đàn ông ngồi nói chuyện tục tĩu với nhau, đưa vợ con đi nhiễu à.
Tôi hỏi chồng thế thôi chứ đi làm về tôi lao vào nấu cơm, rửa bát, lau nhà, tắm giặt cho hai đứa, rồi kèm chúng học bài, thời gian nào mà đi trà đá cùng chồng.
Một lần, tôi vô tình để ý thấy anh để một triệu vào ví trước khi đi trà đá. Thế mà sáng hôm sau tôi lục ví, định “lột” mấy trăm mua sữa cho con thì đã hết nhẵn như chùi. Chẳng nhẽ uống trà đá đắt đỏ đến vậy sao?
Tôi chột dạ, thấy nghi nghi nên âm thầm theo dõi ví của chồng. Trước lúc đi trà đá tôi luôn thấy ví có hai đến ba tờ năm trăm nghìn, nhưng cứ về đến nhà lại hết nhẵn, họa may có hôm còn thừa lại được vài chục tiền lẻ.
Tôi thật sự lo lắng, quần áo thì anh không mua mới, nhậu nhẹt thì chắc không phải vì chồng mắc bệnh dạ dày, rượu bia không đụng tới rồi. Hay là gái gú? Tôi chợt sởn da gà khi nghĩ đến việc chồng mình hôm nào cũng dằn một hai triệu trong túi để đem cho gái.
Linh tính mách bảo có điều chẳng lành, tôi lén kiểm tra điện thoại. Không có số nào đáng khả nghi cả, nhưng có vài tin nhắn của mấy anh bạn thân.
“Tối nay có trà đá nữa không”
“Có”
“Vẫn bãi cũ nha”
“Ok”
Hôm ấy đợi chồng đi trà đá, tôi cũng lén lấy xe theo sau. Đúng là anh với hai ba người bạn vào một hàng trà đá thật, nhưng bên cạnh ông nào cũng có một em ngồi kèm.
Không có ai là vợ của mấy anh cả, vì thỉnh thoảng các anh cũng hay đưa vợ con đi ăn uống, giao lưu với nhau nên tôi biết mặt các chị hết.
Ngồi bên cạnh chồng tôi là một em còn khá trẻ, cũng xinh xắn, mặt nhìn hiền lành, dáng vẻ như sinh viên vậy.
Tôi cố gắng theo dõi. Đúng như dự đoán của mình, bọn họ chỉ uống trà đá khoảng hai mươi phút rồi mỗi ông kèm một em lên xe.
Cô gái kia cũng trèo lên xe của chồng. Tôi tức tốc bám theo, quả nhiên là không đi về nhà mà rẽ vào một con ngõ.
Tôi bị một chiếc xe ô tô đi ngang qua nên phải dừng lại chờ. Chiếc xe đi khỏi thì tôi không thấy chồng với con nhỏ đó đâu nữa, nhìn xung quanh toàn nhà nghỉ mà choáng.
Tôi loay hoay không biết chồng vào nhà nghỉ nào. Chợt tôi nhìn thấy người lễ tân dắt một chiếc xe máy sang đường cất cho khách, nhìn xe và biển số thì đúng là của chồng tôi rồi.
Tôi uất đến nghẹn cổ. Thì ra là trà đá ở đây đây. Tôi định vào nhà nghỉ làm tanh bành lên một trận, nhưng chợt nghĩ chỉ một mình mình thì không đủ dũng khí. Tôi bèn cởi chiếc áo chống nắng đang mặc trên người ra, đợi em trông nhà nghỉ khóa xe vào cẩn thận, tôi vắt chiếc áo lên xe của anh.
Tôi đi về nhà, lòng đau như cắt. Cứ nghĩ anh đang ôm một em gái non tơ trong nhà nghỉ, tôi chỉ biết khóc.
Hơn mười giờ chồng tôi mới mò về, dáng vẻ hôm nay không được vui như mọi hôm mà nem nép đề phòng tôi. Tôi chỉ hỏi đúng một câu.
– Anh có thấy cái áo chống nắng của em không? Lúc nãy tìm mãi để giặt mà không biết ở đâu.
Nghe tôi hỏi vậy mà mặt anh tái xanh tái mét. Tôi không nói gì nữa, lẳng lặng đi ôm con ngủ. Tối hôm ấy, đợi các con ngủ hết chồng tôi mới nhắn tin vào điện thoại.
“Ra ngoài này anh bảo”
“Anh uống trà đá no nê rồi cần gì em nữa”
Tôi không thèm ra mà chỉ nhắn lại một câu như thế rồi tắt máy đi ngủ.
Từ hôm ấy, chồng tôi biết sợ và không đi trà đá gì nữa. Qua đây, tôi cũng khuyên các chị em nên cảnh giác. Đừng bao giờ tin tưởng chồng tuyệt đối. Bởi chỉ cần một tý sơ hở thì các ông ấy sẽ lách luật để ra ngoài mua vui ngay.
Theo WTT