Vợ khóc nói con 2 hôm rồi không đạp nhưng chồng lạnh lùng bảo: “Yên tâm nó không chết đâu mà lo” rồi chạy qua chăm tình cũ để rồi nửa đêm quay về thì…
Chị khóc nấc lên đưa tay sờ bụng gọi con trong vô vọng: “Con ơi, con hồi đáp mẹ đi. Con mệt à hay con bị làm sao thế. Con đừng làm mẹ sợ, mẹ xin con đấy”.
Ngày cưới anh, chị hạnh phúc lắm. Hôm đó chị đẹp tựa thiên thần ai cũng khen 2 người rất đẹp đôi, chị vui vì nghĩ mình đã tìm thấy được định mệnh của cuộc đời. Thời gian đầu sống bên nhau, cuộc sống của chị đầy ắp tiếng cười và khi đó chồng chiều chuộng chị lắm.
Rồi chị có bầu, niềm hạnh phúc như vỡ òa, chị được làm mẹ còn anh làm bố. Những tưởng anh chị sẽ được gặp con sau 9 tháng 10 ngày nào ngờ niềm hạnh phúc đó chỉ được gang tấc vì 1 ngày sau 1 đêm uể oải thức dậy chị thấy ga giường đẫm máu, con chị đã rời bỏ chị mà đi. Lần đó chị đau lắm cứ khóc suốt, anh phải an ủi thậm chí xin nghỉ việc ở nhà chăm vợ 1 thời gian thì chị mới trở lại bình thường được.
Chị ít khóc hơn rồi đi làm lại nhưng ai cũng hiểu chị đau khổ rất nhiều. Sau lần đó bác sĩ bảo chị kiêng kị thêm để 1 thời gian dài nữa hay có con lại. Nỗi đau dần nguôi ngoai, khi đó chị nghĩ chỉ cần có anh bên cạnh chị sẽ vượt qua tất cả.
Nhưng người ta nói đúng cuộc sống luôn thay đổi và con người cũng đổi thay. Chỉ vì 1 lần gặp lại cô người yêu cũ, anh đã không còn là người chồng tuyệt vời của chị nữa. Người đàn bà xưa kia khiến anh đau khổ rồi bỏ rơi anh nay lại làm anh đứng ngồi không yên. Cô ta đã ly hôn chồng hiện sống 1 mình đã thế lại tỏ ra rất lẳng lơ nên anh đã nhanh chóng bị cho vào tròng.
Tình cũ không rủ cũng đến là vậy, đàn ông không lấy được người họ yêu thì luôn có sự tiếc nuối trong lòng. Dù ngày xưa cô ta có làm họ đau khổ thì họ vẫn mặc kệ, dù hiện tại vợ mình có tốt vạn lần thì anh ta cũng chẳng quan tâm vì họ muốn hơn chứ không muốn đủ.
Chị dường như cảm nhận được sự thay đổi từ chồng của mình, nhưng mọi thứ khá mông lung nên chị chẳng biết bắt đầu hỏi anh từ đâu. Rồi chị có bầu lần 2, niềm hạnh phúc như vỡ òa, lần này anh không vui như lần trước. Anh vẫn tỏ ra quan tâm nhưng không thực sự nhiệt tình.
Anh không có thói quen nói chuyện với con như khi chị bầu bé đầu, nhiều lần chị bảo anh đưa đi khám thai thì anh đi 1 cách miễn cưỡng thậm chí có hôm lấy lý do bận bảo vợ đi 1 mình. Chị tủi thân lắm, chị không rõ mình sai ở đâu và từ khi nào. Mỗi lần chị hỏi:
– Anh không còn yêu em nữa à, sao em không còn cảm nhận thấy điều đó.
Chột dạ anh lại an ủi:
– Em lại cả nghĩ rồi, tại dạo này anh bận quá thôi. Anh đang cố kiếm tiền lo cho mẹ con em đây, em không thấy điều đó à.
Chị nghe vậy lại tự trấn an: “Ừ có khi mình bầu nên nhạy cảm thôi”. Nhưng càng ngày anh càng đi làm về muộn, nhiều đêm ăn cơm xong chị ngồi xem phim rồi ôm bụng nói chuyện với con. Những tiếng máy, tiếng đạp của con là niềm an ủi lớn nhất của chị, đôi lúc chị bât giác ứa nước mắt:
– Con đừng trách bố nhé, tại bố bận quá nên ít nói chuyện với con thôi. Sau này con chào đời bố sẽ chơi và yêu con gấp đôi, bố mẹ yêu con nhiều lắm. Con yêu hãy thật khỏe mạnh nhé.
Khi chị đang bầu bí vất vả thì anh lại say sưa bên cô tình cũ, cứ hễ gặp gỡ họ lại lao vào nhau. Nhiều lúc anh đến cô ta đã cởi đồ nằm chờ sẵn, anh được thỏa mãn nhục dục nên về nhà càng bỏ bê vợ. Sau khi chị có bầu anh không động vào chị lấy 1 lần với lý do là ‘giữ cho con’ nhưng thực chất đâu phải như vậy.
Chị buồn nhiều nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ vì con. Mọi chuyện cứ diễn ra như thế cho đến 1 hôm chị thấy con không còn đạp nhiều như trước nữa. Hôm đó bé tròn 28 tuần tuổi, cả đêm chồng ngủ còn chị trằn trọc vì lo lắng.
Chị lén ra phòng khách trò chuyện, đọc sách rồi hát cho con nghe nhưng con vẫn im lặng. Hôm sau anh đi làm sớm còn chị xin nghỉ ở nhà vì thấy mệt, bụng chốc chốc lại đau. Chị xây xẩm hết mặt mày nên cố vào phòng nằm. Khỏe hơn chị lại cố nói chuyện và chạm vào bụng lắng nghe nhưng con vẫn im lặng. Chiều đó chị gọi cho chồng vào khóc:
– Anh ơi anh về đưa em đi khám xem thế nào, hôm qua giờ con không đạp anh à. Em sợ con có chuyện gì.
Anh nghe thế liền bảo:
– Yên tâm không chết đâu mà lo, tối nay tôi bận rồi, còn đống việc chưa giải quyết đây này.
Anh dập máy, trái tim chị như tan nát khi anh hời hợt với mẹ con. Chị đã vất vả lắm mới có đứa con này, chị đã mất 1 đứa rồi giờ không thể mất thêm đứa nữa. Chị khóc nấc lên:
– Con ơi, con hồi đáp mẹ đi. Con mệt à hay con bị làm sao thế, đạp vào tiếng cho mẹ vui đi con. Con đừng làm mẹ sợ, mẹ xin con đấy.
Tiếng gọi vô vọng của người mẹ không được con hồi đáp khiến chị sợ hãi vô cùng. Những ai làm mẹ chắc hiểu được nỗi lòng của chị ngay lúc đó. Chị run rẩy ôm lấy bụng, cơn đau quặn lên. Còn anh đang cố bon chen trên đường để đến với cô tình cũ vì cô ta bảo đau đầu và thèm ăn Táo Mĩ.
Đêm đó khi chị đang đau đớn tột cùng thì anh tắt máy và chăm sóc cô tình cũ trên giường 1 cách chu đáo. Nửa đêm mới mò về nhà, mở cửa ra thấy nhà cửa im lìm, anh uể oải đi vào phòng chẳng thấy vợ đâu, nhìn lên bàn trang điểm anh thấy tờ giấy:
– Em cứ ngỡ có con anh sẽ hạnh phúc lắm nhưng có lẽ em đã nhầm. Suốt gần 8 tháng anh chẳng hề quan tâm gì đến nó. Hôm nay em thực sự tuyệt vọng khi con lại 1 lần nữa bỏ em mà đi khi mà nó đã có hình hài đầu tóc. Khi em đau đớn gọi tên con thì anh ở đâu, với anh gia đình là gì và vợ con là gì. Em biết anh đã có người khác, nhưng em không nghĩ anh lại tệ với con mình như vậy. Từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh biệt anh.
Bức thư nhòe lệ, anh bủn rủn và ân hận vô cùng. Anh gọi khắp nơi tìm chị nhưng vô vọng, anh sợ chị sẽ làm gì đó dại dột. Khi này anh mới biết mình tệ thế nào thì đã quá muộn, chị đã 1 lần đau đớn vì mất con, giờ sắp được làm mẹ lần nữa thì lại xảy ra chuyện này. Tất cả là do anh vô tâm tàn nhẫn, tham lam chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của mình. Giờ con anh đã mất và có thể vợ cũng đi theo con, lúc này anh mới tỉnh ra thì còn nghĩa lý gì nữa. Người ta bảo phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng quả là không sai chút nào.