Vợ chết, 2 năm sau cưới vợ mới về chăm sóc con gái, thấy nó cứ quấn quýt cô thì mừng lắm nhưng một lần về sớm thì chứng kiến cảnh tượng không ngờ

“Nhìn vợ đang nằm bất động trên giường phủ khăn trắng, còn mẹ anh thì đang khóc trong góc phòng mà anh không dám tin bà đang lừa anh nữa rồi. Chuyện này… là thật sao… Sao ông trời lại có thể tàn nhẫn với vợ chồng anh như vậy…”

Anh là dân công trình, nay đây mai đó sớm hôm, cũng may là tính tình khéo léo nên ngay từ khi đi học đại học đã cưa cẩm được 1 em cùng trường rồi yêu nhau đến bây giờ.

2 người tính ra cũng phải yêu nhau đến 7 năm có lẻ rồi, bạn gái cũng hiểu cái nỗi khổ của cái nghề này nên chấp nhận và đồng ý lấy anh. Đám cưới diễn ra trong sự chúc mừng của bạn bè họ hàng. Ai cũng cầu chúc cho vợ chồng anh chị có 1 cuộc sống hạnh phúc.

Anh không ở gần vợ nhiều được nên lúc nào có thời gian nghỉ cũng cố gắng tận dụng mọi khoảng khắc để “sản xuất em bé”. 1 là để giữ gìn hạnh phúc gia đình, có con cái thì cô ấy sẽ không còn quá buồn bã mỗi khi anh đi xa nhà nữa. 2 là anh cũng muốn cho mẹ đứa cháu bồng bế, chứ không bà cũng giục giã mãi, vợ anh ở nhà phải nghe 1 mình thấy tội cô lắm.

Cuối cùng mong ước đó của anh cũng thành hiện thực khi 1 năm sau khi kết hôn thì vợ anh đã có tin vui. Vợ mang thai được 3 tháng thì anh nhận lệnh lên giám sát công trình ngoài Nam, nghe tin đó mẹ anh tức tốc khăn gói lên thành phố ngay trong đêm.

(ảnh minh họa)

Thời gian trôi qua, cái thai trong bụng vợ cứ lớn lên hàng ngày và vô cùng khỏe mạnh, vợ chồng anh mong ngóng từng ngày để được gặp con. Nhưng chẳng ai có thể ngờ, khi chỉ còn nửa tháng nữa là tới ngày sinh thì vợ anh bất ngờ gặp tai nạn khi đang trên đường từ công ty về.

Anh khi đó còn không kịp về nhìn em lần cuối, là mẹ đã báo tin cho anh…

– Con ơi… về nhà đi. Vợ con… nó bị tai nạn… qua đời rồi.

– Mẹ… mẹ nói cái gì. Vợ con bị làm sao? Mẹ đừng lừa con, hôm qua con còn gọi điện cho cô ấy nói chuyện mà. Chỉ 2 tuần nữa là con được về rồi, con có thể cùng cô ấy đón đứa bé ra đời rồi. Đứa bé đâu? Con gái con thế nào rồi.

– Cũng may là nó cố gượng sinh ra con bé rồi mới qua đời. Mày về đi, về làm tang cho vợ mày đi con.

Chẳng cần mẹ phải nhắc, anh khi đó còn chẳng kịp xin phép sếp mà 1 mình đặt vé về ngay trong đêm. Nhìn vợ đang nằm bất động trên giường phủ khăn trắng, còn mẹ anh thì đang khóc trong góc phòng mà anh không dám tin bà đang lừa anh nữa rồi. Chuyện này… là thật sao… Sao ông trời lại có thể tàn nhẫn với vợ chồng anh như vậy.

Anh tiếc nuối khoảng thời gian đã qua, đáng nhẽ ra anh nên ở bên cạnh vợ nhiều hơn mới phải. Nhìn đứa con đỏ hỏn đang khóc oe oe trong lòng, anh tự nhủ nhất định sẽ nuôi con khôn lớn trưởng thành. Ngày nào anh cũng ôm con trong tay, nói chuyện với con rồi giơ tấm ảnh mẹ ra cho con xem.

Con bé có rất nhiều nét giống với mẹ nên nhiều lúc ngắm con mà anh lại trào nước mắt. Anh dồn tình thương vào cho con gái 2 năm nay nên từ chối tất cả các chuyến công tác của công ty, giờ con cũng lớn nên anh cũng phải cống hiến cho công việc, không mọi người lại bàn tán.

Nghe theo bố mẹ, anh đi bước nữa để có người chăm sóc con cũng là để sinh con nối dõi cho gia đình dù tình cảm cho vợ cũ vẫn còn thỉnh thoảng đau đáu trong tim. Vợ mới của anh là giáo viên mầm non nên bố mẹ nói cô rất yêu trẻ, hơn nữa với anh, giờ chỉ cần mọi thứ phù hợp, con gái lớn lên khỏe mạnh là an tâm rồi, cũng chỉ cần có thế.

Quả nhiên, từ ngày cô về làm vợ, con gái anh cũng yêu quý và thân thiết với mẹ kế lắm, chẳng ngại ngùng hay xa cách gì cả, lắm lúc nó còn quấn mẹ kế hơn quấn bố. Nhìn cảnh tượng ấy mà anh cũng thấy an ủi phần nào, có lẽ quyết định lấy vợ mới của anh là chính xác.

Có lẽ, anh vẫn cứ giữ suy nghĩ của mình cho đến khi chứng kiến sự việc đó. Ngày hôm ấy, công ty có buổi đấu thầu mà anh lại để quên tập tài liệu quan trọng ở nhà. Xin phép sếp cho về sớm rồi tạt qua chỗ họp sau, anh về nhà lấy đồ. Lúc đó là tầm 4 giờ chiều, à anh quên nói từ sau khi cưới nhau, cô đã nghỉ việc để ở nhà chăm sóc con bé con hẳn luôn rồi.

Vừa mở cửa anh đã nghe thấy tiếng vợ thủ thỉ với con, chắc cô đang cho con bé ăn sữa như mọi ngày. Đang định cất tiếng chào em thì anh chết sững khi thấy cô đang đặt con gái nằm chỏng chơ trên mặt bàn còn mình thì oang oang nói chuyện với ai đó trong điện thoại:

“Anh yêu, em pha thuốc ngủ cho con bé con uống rồi. Tối nay lão chồng em đi đấu thầu nên về muộn, anh sang đây với em đi. Người ta nhớ anh muốn chết này, yên tâm đi, em tăng liều rồi, lần này nó ngủ sâu lắm, đảm bảo không dậy phá đám chúng ta được….”

Anh… lúc đó thật sự không dám tin những gì mình đang nghe là sự thật, hóa ra, cô ta đối xử với con gái anh khi không có mặt chồng ở nhà là như thế này sao? Đã vậy, còn cho con bé uống thuốc ngủ, nó mới chỉ có 2 tuổi… Lửa giận trong lòng anh bốc lên ngùn ngụt, xông vào giật lấy cái điện thoại iphone 7+ mà anh mới tậu cho vợ tháng trước để bù đắp việc cô phải nghỉ làm ra khỏi tay cô.

Vợ nhìn thấy anh như gặp ma, ấp a ấp úng không nói được lời nào, anh cũng chẳng thèm nghe cô ta nói, cũng chẳng muốn đánh cô ta làm gì cho bẩn tay. 1 chữ “CÚT!” vang lên, cô vợ sợ hãi không dám hé răng nửa lời chỉ biết cun cút đi ra khỏi nhà. Ôm con vào lòng anh ứa nước mắt, con ơi, bố xin lỗi con nhiều lắm.

Theo Thể Thao Xã Hội.