“Mẹ ơi, em không thích áo này nữa mẹ cho con mặc nhé” sốc với hành động của người mẹ
“Mẹ ơi, em không thích áo này nữa mẹ cho con mặc nhé” câu nói ấy thật xót xa, thế nhưng với hành động này của người mẹ chắc chắn cuộc đời đứa bé sẽ thay đổi. Câu chuyện dưới đây là bài học cho các bậc phụ huynh, bất cứ người cha người mẹ nào cũng nên đọc 1 lần trong đời…
Sinh đôi 2 đứa con gái nhưng vợ chồng anh chị lại không thể ngờ rằng 2 đứa con gái của mình lại có nhan sắc khác nhau tới như vậy. Nếu như đứa em xinh xắn trắng trẻo bao nhiêu thì đứa chị ra đời trước lại xấu không thể nào tả nổi. Thậm chí ngay khi nhìn thấy mặt 2 đứa cháu, mẹ chồng chị đã nghi ngờ rằng con dâu ăn nằm với người khác nên mới sinh ra đứa cháu gái xấu xí đen nhẻm như vậy.
Bà bắt vợ chồng chị đưa cả 2 đứa con đi xét nghiệm ADN, thời gian đó chị stress nặng nề. Thậm chí là ghét bỏ vô cùng đứa con gái kia, vì nó mà chị bị cả nhà chồng nghi ngờ tiếng xấu. Chị chỉ được giải oan sau khi có kết quả xét nghiệm ADN của bệnh viện. Tuy nhiên từ đó chẳng ai trong gia đình dành tình cảm yêu thương cho đứa con gái xấu xí kia của chị cả.
Ngay cả chính chị nuôi nó cũng vì trách nhiệm mà thôi. Mỗi khi ra đường hay đi đâu chơi, chị chỉ cho đứa con gái bé xinh đẹp trắng trẻo như mẹ ra đường. Nó là niềm tự hào của chị vì ai cũng khen con bé đáng yêu giống mẹ quá. Thậm chí ngoài những người thân và hàng xóm chẳng ai biết chị đã 2 cô con gái sinh đôi mà chỉ nghĩ chị có 1 đứa con gái duy nhất.
Đứa con gái lớn lúc nào cũng chịu sự đối xử phân biệt quá lớn so với đứa em của mình. Nó hầu như chẳng có đồ chơi gì cả, bố mẹ chẳng bao giờ mua cho nó mà toàn mua cho em gái. Em gái có cả giỏ to đồ chơi búp bê rồi bao nhiêu thứ khác nữa còn nó chỉ có duy nhất một con búp bê rách được một đứa trẻ trong xóm cho.
Một lần nó thích con búp bê mẹ mới mua cho em nên mon men lại gần. Nó cầm lên ngắm nghía rồi ôm vào lòng. Đúng lúc ấy đứa em từ bên ngoài đi vào, thấy chị ôm con búp bê của mình thì khóc giãy nảy lên:
– Trả búp bê đây, không cho chơi búp bê của Miu, trả cho miu đây.
Nghe thấy con gái khóc thất thanh như thế bố nó lao ngay vào giật lấy co búp bê từ tay con gái lớn:
– Ai cho mày lấy búp bê của con gái tao chơi hả. Tao cấm nghe chưa, từ giờ mày mà dám lấy đồ của con gái tao nữa thì tao tống cổ mày ra đường.
Nghe bố hét mà nó sợ quá tới mức són cả tiểu ra quần. Ngay khi thấy con gái đái dầm mẹ nó lại lao vào cho nó mấy cái vát vào đít: “Lớn thế này rồi mà còn tè dầm à, tao còn phải hầu hạ cái đứa ăn hại như mày tới bao giờ nữa hả”.
Hôm ấy nó thực sự kinh hãi. Vốn đã sống khép kín nó lại càng ít nói hơn. Tuổi thơ của nó trôi đi trong sự kì thị của gia đình. 6 tuổi nó và em được đưa đến trường. Trước ngày đi học mẹ mua cho em rất nhiều quần áo đẹp và cặp sách mới. Nó chẳng có đồ gì mới cả, toàn là đồ cũ mẹ xin về cho nó, đồ của em mẹ không cho nó mặc vì mẹ bảo nó xấu xí không được mặc đồ đẹp. Cặp sách cũng là dùng lại đồ mà mẹ nó kiếm ở đâu đó về, nó không có tủ quần áo như em, mẹ nhét hết đồ của nó vào 1 cái bao tải.
Ngày khai giảng thấy bạn nào cũng có đồ mới, chiếc áo nó đang mặc đã cũ lại còn rách ở nách nữa. 1 bạn nam bàn dưới trêu chọc nó còn cố tình lấy thước chọc vào chỗ rách làm nó đau điếng người. Nó không dám xin mẹ mua áo mới vì biết thế nào cũng bị mẹ mắng. Tối hôm ấy đứa em lại mè nheo ăn vạ khi không thích cái áo mẹ mới mua vì không có hình công chúa như của bạn.
Đứa em ném cái áo xuống đất rồi dỗi bỏ vào giường nằm. Nó nhìn chiếc áo mà thèm thuồng lắm, nó rất thích chiếc áo đó, nó quyết định đánh bạo nói với mẹ: “Mẹ ơi, em không thích áo này nữa mẹ cho con mặc lại áo của em mẹ nhé, áo con rách hết rồi”. Ai ngờ mẹ nó giật phăng lấy cái áo: “Đồ con gái xấu xí như mày không được mặc áo của con tao. Cút ra kia ngay đừng làm tao điên lên”.
Mẹ nổi nóng giơ tay định tát nó. Nó sợ quá lao thẳng ra đường vừa chạy vừa khóc. Nó cũng là con mẹ, sao mẹ lại ghét nó như vậy cơ chứ. Nó chạy trong vô thức mà không để ý gì tới mọi thứ trước mặt nó cả. Bỗng người ta nghe thấy tiếng phanh gấp xé lòng đường kéo dài rồi thì có tiếng hét vang lên: “Tai nạn rồi, có tai nạn rồi…”. Nó thấy mình đang bay bổng trên mây.
Đang mải dỗ đứa con gái nhỏ: “Mai mẹ mua áo mới cho con, con nín đi” thì bất ngờ có điện thoại gọi đến chị nghe máy và choáng váng: “Cô ra ngay đi, cái Hòa nhà cô bị tai nạn mất rồi”. Chị lao nhanh ra ngoài đường, đứa con gái lớn của chị đã không còn thở nữa, vài người xung quanh bàn tán: “Khổ thân con bé, sống thì bị bố mẹ ghét bỏ, giờ chết cũng khổ. Đêm hôm sao không để con ở nhà mà bắt nó ra đường làm gì thế không biết. Cùng là con mình dứt ruột đẻ ra mà thương 1 đứa, ghét 1 đứa thì không đáng làm mẹ đâu”.
Chị ôm đứa con, nước mắt rưng rưng hối hận tột cùng. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.
Nguồn:Thể thao xã hội