Hận vợ thất tiết chồng hàng ngày bắt vợ gói cho mình 1 món quà tặng bồ nhí, người vợ nhẫn nhịn làm theo và đến món quà thứ 13 thì…
Khi chuẩn bị cưới anh, chị nghĩ cuộc đời mình vậy là đã tìm được bến đỗ bình yên. Chị sung sướng tưởng tượng đến cảnh sau này vợ chồng sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Ngày ngày chị sẽ nấu cho anh ăn, trồng nhiều hoa quanh nhà rồi cả 2 sẽ sinh những đứa con thật đẹp đẽ. Ngày yêu nhau anh chiều chị lắm nên chị tin sau này về sống chung anh cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng chị đã nhầm mọi thứ chị tưởng tượng mãi chỉ dừng lại ở trong suy nghĩ mà thôi. Đêm tân hôn khi nhấc bổng vợ trên tay, anh nhẹ nhàng đặt chị xuống giường ôm hôn vợ đầy ngọt ngào. Chiếc váy và bộ quần áo của 2 người dần trút bỏ anh nhẹ nhàng chiếm lấy chị.
Xong xuôi anh bật điện lên săm soi cái gì dưới chăn chị cứ nghĩ anh tìm quần lót nên ngây ngô bảo:
– Quần anh rơi xuống giường rồi hay sao ý, ở đây không có đâu anh.
– Sao… sao lại thế này?
Chị ú ớ:
– Sao ạ.
– Trinh tiết của cô đâu, giọt máu đó đâu?
Chị chết lặng tại chỗ:
– Em… em…
– Em em làm sao? Cô ngủ với thằng nào rồi bắt tôi đổ vỏ phải không, khốn nạn. Tôi đã bị cô lừa rồi.
– Anh ơi anh đừng thế, anh nghe em giải thích đã.
– Giải thích ư? Cô định nói với tôi vì yêu thằng đó quá không chịu nổi nên cô dạng háng cho nó muốn làm gì thì làm chứ gì?
Anh bỏ ra ngoài, tiếng cửa phòng đóng rầm lại chát chúa. Chị ngồi đờ ra khóc cũng không khóc nổi. Chị không nghĩ 1 người đàn ông như anh lại quan trọng chuyện trinh tiết đến thế. Chị thấy mình ngu dại khi đã không nói trước cho anh chuyện này vì thú thật yêu nhau 1 năm nhưng chẳng bao giờ anh hỏi đến. Anh đòi hỏi thì chị từ chối vì chị không muốn lại bị tổn thương như ngày trước ai dè…
Từ sau hôm đó cuộc sống của họ như địa ngục, chị chịu đựng cơn thịnh nộ bất thường của chồng. Nhiều lúc anh về say mèm đè vợ ra ân ái, chị nằm như khúc gỗ sau khi chống cụ không được. Làm chuyện đó xong anh nhổ nước bọt xuống giường ngay cạnh mặt chị để tỏ sự khinh thường, kinh tởm.
Trái tim chị buốt giá, lâu rồi chị không có giấc ngủ ngon trọn vẹn lâu rồi chị không cười đùa vui vẻ như trước. Nhìn chị ai cũng xót nhưng không dám hỏi thăm, chị vẫn giấu và luôn nói tốt về anh. Dù cuộc sống mình như địa ngục nhưng chị không dám kể với ai vì chị nghĩ mình sai mình tự chịu. Ngày ngày chị vẫn nấu ăn cho anh. Chị khéo tay nấu gì cũng ngon, dù biết vợ mình hiền đảm đang nhưng anh vẫn không kìm chế nổi cảm xúc. Mỗi lần bước về nhà anh cũng muốn hiền hòa với vợ nhưng chuyện đó ám ảnh khiến anh thấy nhục nhã rồi anh giận giữ nhục mã vợ vô cớ.
Cưới nhau hơn 1 năm anh chị vẫn chưa có con vì chuyện chăn gối chẳng khi nào được thoải mái. Chị cố cân bằng cuộc sống hôn nhân nhưng 1 người cố 1 người phá thì làm sao hạnh phúc nổi. Rồi một ngày anh bảo chị:
– Tìm gói cho tôi món quà đẹp đẹp.
– Dạ để làm gì hả anh, anh muốn tặng ai hay sao ạ?
– Tôi tặng cô bồ của mình, cô ấy đã trao trinh tiết cho tôi nên tôi muốn tặng quà cho cô ấy.
Chị đứng trơ ra, từng lời anh nói như tiếng sét đánh bên tai, chị ú ớ không thốt nổi nên lời:
– Sao, cô định ý kiến gì à.
– Không, nếu anh muốn em sẽ làm.
Chị lững thững lầm lũi quay đi ra cửa hàng của mình, chọn 1 món đồ rồi gói ghém đẹp đẽ đưa cho chồng, gói đến đâu chị khóc đến đó. Nhận món quà còn ướt nước mắt trên giấy gói, anh hả hê cầm đi. Ném lên xe anh không biết mình làm vậy có quá đáng không nữa, anh không hiểu từ bao giờ anh thích khiến chị phải đau đớn.
Từ đó ngày nào anh cũng về muộn, cô bồ nhận được quà thì sung sướng. Cô ta đâu biết nụ cười đó được đánh đổi bằng cả nước mắt lẫn sự đau đớn của người vợ hiền thảo. Đêm đêm chị ôm chặt chiếc gối nằm câm lặng, lâu lắm rồi chị không có được cái ôm ấm áp từ chồng. Lâu lắm rồi chị không biết vui vẻ là gì, hẹn hò là gì, tâm hồn chị héo úa. Đến món quà thứ 13 chị gói cho anh, trước khi đưa chị nhìn sâu vào mắt chồng rồi bảo:
– Anh không trân trọng em cũng được nhưng đừng làm thế với người đàn bà khác anh nhé. Vì sẽ đau lắm đấy, phụ nữ cần được yêu thương hơn là bị chà đạp, dù sao em cũng mong anh tìm được niềm vui và hạnh phúc bên cô gái kia.
Anh cau mày:
– Sao hôm nay bỗng dưng cô nói lắm thế.
– Không, không có gì.
Cầm món quà đi làm tự dưng anh thấy nặng trĩu, anh không rõ mình đang làm gì nữa. Tối đó anh uể oải qua chỗ cô bồ, cô ta liền giật lấy món quà rồi hào hứng mở. 2 phút sau cô ta nhảy cẫng ôm lấy anh:
– Mình được tự do rồi, ôi yêu anh quá. Từ nay em có thể chính thức làm vợ anh rồi.
– Vợ ư? Thế là sao?
– Thì con vợ anh chịu viết đơn ly hôn rồi còn gì, mà sao anh chưa kí vào đi.
– Đơn… đơn ly hôn.
Anh giật lấy tờ giấy trên tay cô bồ rồi ú ớ:
– Cô ta dám…
Câu chuyện gây sốc: Bà ấy 62 tuổi mà trông như cô cháu gái mới chỉ 25! Nhờ có…Câu chuyện gây sốc: Bà ấy 62 tuổi mà trông như cô cháu gái mới chỉ 25! Nhờ có… Tôi đã 50! Bạn không tin ư? Bí quyết thật đơn giản: chỉ 20 phút mỗi ngày, tôi…Tôi đã 50! Bạn không tin ư? Bí quyết thật đơn giản: chỉ 20 phút mỗi ngày, tôi… Sản phẩm đột phá chữa đau khớp khiến các hiệu thuốc chao đảo!Sản phẩm đột phá chữa đau khớp khiến các hiệu thuốc chao đảo!
– Ơ chẳng phải anh biết chuyện này rồi ư? Anh là người tặng quà cho em cơ mà. Anh bị làm sao thế?
Anh tức tối bỏ ra về, căn nhà im lìm. Chị đã dọn đi, chị chỉ lấy đồ của mình còn mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Nhớ lời vợ nói sáng nay anh bủn rủn, anh không biết mình đã làm gì nữa. Chưa bao giờ anh sợ mất chị như thế, anh gọi nhưng thuê bao, anh ra cửa hàng thì người ta bảo chị nhượng lại rồi.
Anh nghĩ chị nói đúng phụ nữ cần được yêu thương nhưng suốt 2 năm qua anh chỉ chà đạp, xúc phạm chị mà thôi. Anh còn tàn nhẫn bắt chị gói quà cho bồ nữa. Người ta bảo: “Có không giữ mất đừng tìm là vậy”. Khi anh nhận ra cái màng trinh đó chẳng khiến anh hạnh phúc, thứ mà 1 cuộc hôn nhân cần là sự đồng điệu yêu thương từ 2 phía chứ không phải là giọt máu sinh học đó thì mọi thứ đã quá muộn.
Theo Thể thao Xã Hội