Con trai nhỏ nhiễm HIV bấn loạn ngày đêm, mẹ chết điếng khi nghe con kể “Ở hồ bơi đó có…”
Trên báo mới, bác sỹ Huyền Anh, Khoa Tâm lý Bệnh viện Nhi đồng 1 chia sẻ về trường hợp của một bé trai 13 tuổi đến bệnh viện khám trong tình trạng sốt nặng, hoảng sợ và bị nhiễm HIV.
Tôi không gọi những cuộc gặp gỡ hiện tại là may mắn vì dù là người được nghe nhiều tâm sự thầm kín của các bé nhưng sau mỗi lần như vậy bản thân tôi đều thấy quặn thắt.
Tôi là cộng tác viên cho một nhóm thiện nguyện. Mỗi lần đi với các đồng sự vào những khu xóm nghèo là một lần tôi lại nhận ra rằng cuộc đời mình thật may mắn. Không may mắn sao được khi quanh tôi vẫn còn những câu chuyện x.â.m h.ạ.i mà cuộc đời của các em mãi quằn quại trong những ký ức kinh hoàng.
Một ngày, tôi vào khu nghĩa địa, gặp bé H.N. con một chị đi cắt cỏ thuê. Bên bậc thềm xi măng lỗ chỗ và vách nhà xiêu vẹo, chị nhìn vào đứa con gái 10 tuổi đang ngồi mân mê con búp bê rồi kể với cái giọng đứt quãng: “Hôm đó, sau khi đi cắt cỏ về, cô bước nhà gọi con bé để đưa tiền cho nó đi chợ mua ít rau cá nấu cơm. Nhưng gọi mãi không thấy con đâu. Bước vào nhà thì thấy nó ngồi đó, co ro trong xó bếp.
Lúc đó, cô cũng mệt, thấy đã quá trưa mà con chưa cơm nước nên bực. Định lôi ra ngoài mắng cho một trận nhưng khi kéo ra thì nó dùng dằng mãi vẫn không chịu ra khỏi cái xó đó. Lúc điên lên, bế xốc nó ra ngoài thì thấy quần nó ướt sũng máu. Sau đó, gặng hỏi mãi nó mới khai thằng H. hàng xóm, ở cách nhà vài căn đã qua chơi, bế nó l.ê.n g.i.ư.ờ.n.g, cởi quần, nằm trườn lên người nó và…
Kể đến đây, cô nghẹn họng, nước mắt chảy trào…
Cô điên lắm, nhưng cũng sợ vì nhà thằng đó cũng có máu giang hồ, xóm này ai cũng biết. Với lại cô sợ nói ra người ta đồn đại thì con cô không sống nổi. Nhưng từ hôm đó, con bé hay ôm đầu kêu đau, hai tay bứt tóc điên cuồng và thỉnh thoảng còn đập đầu vào cột nhà nữa. Cô lại ngăn, thấy đầu nó rướm máu, hỏi con đau không thì nó cứ lắc đầu như máy.
Cô nhìn con xót xa mà không làm gì được. Hồi đó nó còn là một đứa lanh lẹ, giúp mẹ được nhiều việc lắm nhưng từ ngày đó thì nó cứ khờ khạo, đù đần sao đó. Cứ nghĩ thời gian trôi qua mọi chuyện sẽ nguôi ngoai nhưng không ngờ giấy chẳng gói được lửa trong cái xóm nghèo bé như cái kẹo. Chẳng mấy chốc mọi người đều biết chuyện con cô bị hi.ếp d.âm.
Nó đi học ngày nào cũng bị bạn chọc, chỉ trỏ nói “con này bị hiế.p d.â.m”. Riết rồi cả nhà cô sống không nổi với lời dèm pha của hàng xóm. Con cô cũng không dám đến trường đi học nữa. Rồi vợ chồng con cái nhà cô lại dắt díu nhau đến nơi khác để bắt đầu lại từ đầu. Cuộc sống từ đó đến nay vẫn vậy, vẫn chạy ăn và con bé vẫn khù khờ như mất hết tính người.”
Đó chỉ là một trong số rất nhiều những câu chuyện mà tôi từng được nghe kể. Bản thân người kể cũng chẳng dễ dàng gì để thốt rõ từng lời. Cứ tưởng, chỉ ở những khu nghèo khó, cha mẹ lo tất tả làm thuê thì con cái mới phải trở thành mồi ngon cho bọn x.â.m h.ạ.i t.ì.n.h d.ụ.c trẻ em. Nhưng rồi ở những khu nhà giàu sang khác, chuyện đó cũng không thiếu.
Có một lần, tôi gặp c.ô b.é 16 tuổi, trắng trẻo, phổng phao và xinh đẹp. Cô bé là tiểu thư hẳn hoi và bị chính gia sư bố mẹ thuê dạy kèm h.ã.m h.i.ế.p. Lúc bị hại, bé 13 tuổi, đã có kinh nguyệt nên chẳng may bị dính bầu. Nhưng bé cứ giấu mãi đến khi mẹ nghi ngờ gặng hỏi thì bụng đã 2 th.á.n.g. Nhà bé cũng nhiều lần thuyết phục bé đi phá thai nhưng bé nhất quyết không đi vì rất sợ mổ.
Cũng may sao cái thai bị sẩy và mọi chuyện đã được giải quyết theo cách tự nhiên nhất. Bé có tâm sự với tôi “Con rất vui vì con bị sẩy thai. Nếu nó còn sống chắc con nhìn nó mà chết mất”. Bản thân bố mẹ của c.ô b.é cũng tỏ rõ vui mừng vì điều này. Tuy nhiên, những gì xảy ra vẫn là ký ức kinh hoàng trong đầu c.ô b.é.
Những chuyện đau lòng xảy ra cho các bé sau khi bị kẻ ấu dâm x.â.m h.ạ.i vẫn chưa thể khép lại ở những chuyện mang thai ngoài ý muốn hay tâm lý bấn loạn.
Trên báo mới, bác sỹ Huyền Anh, Khoa Tâm lý Bệnh viện Nhi đồng 1 chia sẻ về trường hợp của một bé trai 13 tuổi đến bệnh viện khám trong tình trạng sốt nặng, hoảng sợ và bị nhiễm HIV.
Qua những dấu hiệu ban đầu thấy tâm lý bất thường, các bác sĩ chuyển bé đến điều trị tại khoa tâm lý và câu chuyện x.â.m h.ạ.i của bé được kể với những tình tiết rất rùng mình. Bé cho biết tại hồ bơi, nơi bố mẹ thường đưa em đến tắm vào mỗi dịp cuối tuần, có 1 nam thanh niên đã lạm dụng t.ì.n.h d.ụ.c bé. Điều đáng nói không phải là bé bị 1 lần mà là rất nhiều lần nhưng bố mẹ không hề phát hiện ra.
Cũng trong câu chuyện của bác sĩ Huyền Anh, còn có bé gái 5 tuổi được mẹ đưa đi khám vì có dấu hiệu nghiện t.h.ủ d.â.m. Mẹ bé phát hiện ra bé hay ôm gối trườn người lên xuống và cà xát “c.ô b.é” vào đó. Qua điều trị tâm lý, bé kể lại cho bác sĩ mới biết anh họ 14 tuổi mà bé hay chơi cùng bảo đóng vai vợ chồng. Mỗi lần chơi rủ bé l.ê.n g.i.ư.ờ.n.g, trùm mền rồi… làm trò vợ chồng thật.
Những câu chuyện đau lòng về ấu dâm là thế. Trong đó, có thể có những vụ kẻ ấu dâm đã bị phạt tù 15 năm, 20 năm hay thậm chí là chung thân… nhưng những gì chúng nó gây ra cho bản thân các bé bị hại lại đổi bằng cuộc sống không bằng chết hoặc bằng chính mạng sống của các bé.
Những kẻ ấu dâm là người gây ra tội ác nhưng những định kiến nghiệt ngã và miệng lưỡi dè bỉu của mọi người mới thực sự là vết thương chí mạng giáng xuống cuộc đời của các bé.
Mới đây, Thanh Niên đã cho mọi người được tận tai nghe những lời nói đau đớn của một bé gái là nạn nhân của x.â.m h.ạ.i t.ì.n.h d.ụ.c. Cuộc đời em những tưởng thời gian có thể làm xoa dịu đi đau đớn nhưng miệng lưỡi dèm pha của thiên hạ lại không thể buông tha cho em.
Não trạng kỳ thị trẻ bị x.â.m h.ạ.i đã ăn sâu vào trí não của rất nhiều người thay vì thực sự thương cảm và có những hành động thiết thực nhất để các bé có thêm dũng khí đứng dậy và làm cho cuộc đời của mình ý nghĩa hơn. Chính vì vậy, nhân câu chuyện của bé gái 11 tuổi không dám đến trường vì bị gọi “đồ bị hi.ếp dâ.m”, mong mọi người hãy nhìn thấu hơn nữa nỗi đau mà các con đang từng ngày phải gánh chịu.
Có bé phải cả đời sống trong nỗi bấn loạn nửa điên nửa dại, có bé không vượt qua được đã tự vẫn, bé khác lại mang thai khi còn chưa đến tuổi vị thành niên; bé khác nữa lại bị nhiễm HIV hoặc trở thành người nghiện t.h.ủ d.â.m, thậm chí còn có thể thành kẻ đi x.â.m h.ạ.i lại những đứa trẻ khác…
Không phải bé nào cũng có cơ hội và đủ can đảm để sống lại cuộc đời của mình sau những chuyện kinh hoàng như vậy. Vì vậy, xin những ai đó còn đang chễm chệ vỗ ngực “con tôi không phải là nạn nhân” hãy mở lòng thương cảm. Bởi một khi còn kỳ thị những em bé bị x.â.m h.ạ.i t.ì.n.h d.ụ.c thì nỗi đau sau ấu dâm vẫn không thể nào nguôi.
“73% thủ phạm bạo lực t.ì.n.h d.ụ.c là người quen của nạn nhân, trong đó 10% là cha đẻ hoặc cha dượng”, đó là số liệu thống kê trong hội nghị quốc gia về t.ì.n.h d.ụ.c, sức khỏe và xã hội diễn ra vào cuối năm 2016 tại Hà Nội. Theo UNICEF (Quỹ Nhi đồng Liên hợp quốc) thống kê, 93-95% thủ phạm ấu dâm là người quen thân của nạn nhân.
Thực tế cho thấy thủ phạm của bạo lực t.ì.n.h d.ụ.c gồm cả những người được cho là đáng tin cậy như người cao niên, người có uy tín, giáo viên, những người nổi tiếng hay cả những người trong hệ thống thực thi pháp luật. Đó có thể là bạn bè của gia đình, hàng xóm, người trông trẻ… Kẻ x.â.m h.ạ.i thường xây dựng mối q.u.a.n h.ệ thân thiết với nạn nhân và gia đình của các em để che giấu hành vi x.â.m h.ạ.i.
Ngoài ra, phần lớn vụ bạo lực t.ì.n.h d.ụ.c cũng xảy ra ở những địa điểm thường được coi là an toàn như trường học, công sở hay chính trong nhà của nạn nhân.
Cứ 8 giờ trôi qua lại có một trẻ em Việt Nam bị x.â.m h.ạ.i. Đó là con số tính trung bình từ số liệu thống kê của Bộ LĐ-TB&XH. Số liệu này còn cho thấy trong năm năm, từ 2011 đến 2015, cả nước có 5.300 vụ x.â.m h.ạ.i t.ì.n.h d.ụ.c trẻ em.
Theo WTT
"Xin lưu ý rằng, các thông tin được cung cấp đã được tổng hợp và phân tích từ nhiều nguồn khác nhau, và nên được coi là một nguồn tài liệu tham khảo chính xác."