Có con thì tốt … nhưng anh cần em hơn
Nhiều lần vợ chồng tôi cãi nhau chỉ vì tôi tiếc tiền không chịu mua thêm thuốc uống. Anh luôn bảo tôi tiếc những cái thiết yếu nên mãi đến bây giờ con yêu vẫn chưa về. Vậy là lại kéo nhau đi khám uống thuốc, chạy chữa rồi thất vọng
Tôi và anh cưới nhau cách đây 3 năm. Sau 4 năm yêu nhau tha thiết từ thời còn học cao đẳng và vượt qua bao sóng gió do anh từng đi công tác xa 2 năm, cuối cùng đám cưới hạnh phúc đã diễn ra.
Chúng tôi cùng quê, nhà cách nhau 6 km. Bố mẹ anh đều làm nhà nước cả, nói chung anh sinh ra trong một gia đình gia giáo và có nề nếp.
Tuy nhà anh không giàu có nhưng một điều tôi cảm nhận rõ rệt khi về làm dâu đó là mọi người sống rất tốt và tình cảm với nhau. Cho dù mẹ anh có phần khó tính và nói chuyện không được khéo léo như người ta nhưng kỳ thực trong thâm tâm tôi rất phục mẹ.
Bố chồng tôi công tác xa, một tay mẹ chồng tôi vừa nuôi dạy 3 con khôn lớn vào đại học, vừa làm tốt việc cơ quan và còn làm được nhiều việc khác thay chồng như xây nhà, chăn nuôi, trồng cây, cấy hái…
Có thể nói rằng, trong số những người phụ nữ từng gặp, tôi vẫn cảm thấy phục mẹ chồng mình nhất, phục hơn cả mẹ đẻ của tôi nhiều lần. Dù khi về làm dâu, tính tôi ít nói và không được khéo léo lấy lòng mẹ chồng như những người khác nên tôi và mẹ rất ít khi trò chuyện với nhau.
Mẹ rất tốt, từ trong lòng mình tôi cảm nhận được trái tim nhân hậu đằng sau những lời nói khó nghe của mẹ. Có lẽ vì thế mà tôi rất nể phục và… sợ mẹ. Lúc nào nói chuyện hay chỉ là gọi điện cho mẹ, tôi run đến mức chẳng biết hỏi gì, nói chuyện gì với mẹ. Chẳng thể hiểu, đi làm dù có gặp người ghê gớm thế nào tôi cũng đối đáp được nhưng còn với mẹ, tôi chẳng biết nói gì.
Lấy anh được 1 năm tôi vẫn chưa có con, mẹ chồng tôi bắt đầu hỏi chuyện. Khi tôi thật thà bảo đã “thả cửa” từ lúc cưới nhưng đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì, mẹ chồng tôi buông luôn một câu “đúng là ăn hại, chỉ tổ tốn công tốn thuốc”. Tôi nghe tủi phận vô cùng nhưng tôi biết đằng sau lời nói cay nghiệt đó là tình thương của mẹ dành cho con dâu.
Ngay từ khi mới cưới anh, mẹ chồng tôi đã mua cho bao nhiêu thuốc bổ, từ thuốc bắc đến thuốc tây đều có cả để tẩm bổ cho con dâu. Thấy tôi bảo mãi không có dấu hiệu mang thai, ngay hôm sau mẹ lại bỏ cơm trưa đi cắt thuốc bắc cho tôi uống. Tôi cảm động đến rơi nước mắt khi cầm bát thuốc mẹ chồng cất công nấu cho tôi uống.
Rồi 1 năm nữa qua đi, tôi vẫn chưa có bầu. Vợ chồng tôi cũng đã đi thăm khám khắp nơi, uống đủ loại thuốc từ tây đến ta nhưng niềm vui vẫn chưa về. Mẹ chồng tôi lại nói ra nói vào bảo chồng tôi lấy phải cái đứa không biết đẻ.
Nhưng may mắn, chồng tôi thương yêu vợ, hiểu được nỗi đau và lo lắng của tôi nên đã bảo với bố mẹ và gia đình nhà chồng là do t.i.n.h t.r.ù.n.g của chồng tôi yếu nên khó thụ thai. Mọi người mới bớt đay nghiến tôi hơn.
Ngày nào cũng vậy, dù đi làm vất vả và hai vợ chồng ở trọ xa, chồng tôi vẫn về sớm động viên, trò chuyện với tôi để tôi cảm thấy thoải mái tư tưởng hơn. Những cuộc hội họp bạn bè, dù mọi người khoe con, khoe cuộc sống đủ đầy hạnh phúc và không ít những lời dị nghị, bạn bè anh vờ hỏi thăm nhưng kỳ thực là đang chế giễu, chồng tôi vẫn bảo vệ vợ với câu trả lời “Đang kế hoạch, ăn chơi đã, có con sớm làm gì cho mệt”.
Những lúc đó, tôi thấy thương anh vô cùng, cảm thấy bản thân thật tội lỗi khi mãi không sinh cho anh được một đứa con.
Đôi lúc nhìn anh cười tươi chơi đùa với những đứa trẻ hàng xóm, nhìn cách anh cưng nựng bọn nhỏ, tôi muốn òa khóc buông tay mà giải thoát cho anh. Nhưng những khi trái tim tôi thổn thức, đau đớn nhất là lúc anh lại ở bên, ôm chặt lấy tôi vỗ về, động viên tôi cố gắng thêm.
Đến bây giờ, khi đã chạy chữa gần 3 năm, bao nhiêu vốn liếng tiền bạc tích góp được đều ra đi hết theo những thang thuốc, phòng khám, tôi đôi lần muốn buông xuôi nhưng những lúc đó, anh lại mắng tôi, để tôi thêm động lực vực dậy tinh thần.
Nhiều lần vợ chồng tôi cãi nhau chỉ vì tôi tiếc tiền không chịu mua thêm thuốc uống. Anh luôn bảo tôi tiếc những cái thiết yếu nên mãi đến bây giờ con yêu vẫn chưa về. Vậy là lại kéo nhau đi khám uống thuốc, chạy chữa rồi thất vọng
Đến hôm Chủ nhật vừa rồi, sau khi cãi nhau nảy lửa chỉ vì tôi không chịu mua thuốc uống, hai vợ chồng lại dẫn nhau đến một phòng khám tư kiểm tra và mong đợi thành công đến như những cặp vợ chồng khác.
Khi đang đợi đến lượt vào khám, thấy tôi có cảm giác lo âu, nặng trĩu, anh lại bắt chuyện:
– Tôi bảo mà cô không nghe, đi sớm hơn tý nữa có phải đỡ phải chờ không!
– Nhưng em không muốn đi. Mình hết nhiều tiền quá rồi, với lại đi khám nhiều nơi rồi cũng có được đâu.
– Kệ chứ, có chỗ nào cứ bảo tôi, tôi cho đi hết.
– Nhưng mình làm gì còn tiền hả anh?
– Không phải lo, hôm qua tôi lấy công thợ rồi, cũng được mấy triệu cho cô đi khám.
– Nhưng mỗi lần đi khám, mẹ biết được lại bảo em ăn hại, chỉ tổ bòn mót tiền của anh.
– Ơ cô sợ gì nhỉ, sao không bảo chồng con cứ đòi đi chứ có muốn đâu. Mà sao mẹ biết, ngày đó tôi đã bảo không có con được là do tôi rồi mà có phải do cô đâu. Cô mách mẹ à, sao ngu thế, đã bảo để anh gánh cho hết để mẹ mắng anh nghe cho rồi lại không nghe lời.
– Nhưng em thương chồng lắm, tại em mà giờ anh vẫn chưa được làm bố.
– Thì cứ khám cứ điều trị đi rồi khắc có, nếu không có vợ chồng mình đi đâu đó kiếm đứa con nuôi về.
– Nhưng em muốn con mình cơ.
– Nhưng anh cần em hơn. Em yếu thế đẻ con sẽ thế nào. Không có con thì đã sao, em lo gì, hai vợ chồng sống với nhau đến già, chăm nhau lo quái gì. Đỡ mất tiền lo cưới vợ, cưới chồng cho đứa nào.
Nghe chồng nói xong, tôi khóc òa như một đứa trẻ. Có lẽ cuộc đời tôi tới lúc này may mắn nhất vẫn là được làm vợ anh, được anh yêu thương dù tôi không thể sinh một đứa con cho anh.