Chân dung l.ở l.oét của những ả “c.ave” hết “d.ate”, thật quá bi thảm ….
“Buổi đêm thấy bọn nó đẹp thế thôi, thực ra là nhờ son phấn hết. Còn ban ngày, thấy bọn nó thì nhiều người muốn ói luôn chứ nói gì đến chuyện quan hệ”, bà Xuân nói.
Tay chân lở loét
Mỗi đêm, ánh đèn mù mờ giúp cho những khuôn mặt được “đắp” lên hàng đống son phấn rẻ tiền đã che bớt những nếp nhăn. Mới nhìn qua, khuôn mặt của những cô gái này trông vẫn còn khá trẻ, nhưng thực sự thì hầu hết tuổi đã ngoài bốn mươi.
Trong những ngày đi thu thập thông tin, chúng tôi thường vào các quán nước ở khu vực phía ngoài nghĩa trang Bình Hưng Hòa. Ở đây, chúng tôi đã nghe được những điều hết sức ghê rợn.
Bà Nguyễn Thị Xuân (48 tuổi, bán mũ bảo hiểm) chia sẻ: “Những cô gái ở đây hầu hết là hàng quá date. Trước đây, họ là những cô gái bán dâm chuyên nghiệp. Tuy nhiên, khi nhan sắc đã hết, họ đành tìm về những nơi xa để hành nghề kiếm sống”. Dưới cách nhìn của bà Xuân, những cô gái ở đây không phải ai cũng đáng lên án.
Tuy nhiên, một điều bà Xuân khẳng định, những cô gái bán hoa, lưu lạc về nghĩa trang Bình Hưng Hòa hầu hết đều đã mang mầm bệnh. Bà tiết lộ: “Buổi đêm thấy bọn nó đẹp thế thôi, thực ra là nhờ son phấn hết. Còn buổi ngày, thấy bọn nó thì mọi người muốn ói luôn chứ nói gì đến chuyện quan hệ”.
Theo lời chỉ dẫn của bà Xuân, tôi đi vào trong nghĩa trang Bình Hưng Hòa, hai cô gái gầy đét đang ngồi dưới một tán cây. Nhìn qua, chúng tôi phát hoảng khi trên hai cánh tay của một cô đầy những vết ghẻ lở.
Vào sâu thêm một đoạn nữa, có một cô gái đang nằm dài trên một ngôi mộ, ruồi bâu đầy người nhưng dường như đã quen, cô cũng không cần đuổi. Khi nghe bước chân người đi đến, cô mở mắt, hỏi “Đi đâu đấy?”. Cùng với những lời nói của cô được phát ra là hàng chục con ruồi thấy động đậy liền bay vù lên.
Thấy chúng tôi không trả lời, cô lại nhắm mắt, tiếp tục giấc ngủ của mình.
Trong nghĩa trang là vậy, còn phía ngoài đường, hôm chúng tôi đến, có một cô gái không thể đi được chỉ nằm dài ở bên vệ đường khiến bụi bám đầy người làm cho những vết lở loét trên người chỉ nhìn thấy mù mờ.
Chị Trần Thị Hải (34 tuổi, bán gà trên đường Tân Kỳ Tân Quý) thấy chúng tôi nhìn ái ngại liền bảo: “Chú mới đến đây lần đầu phải không? Mấy cảnh này là chuyện bình thường. Bọn nó nằm vật vã thấy gớm ghiếc thế thôi chứ ban đêm bôi son trét phấn, thay áo quần vào cũng đi ra mồi chài như thường đó”.
Cứ tưởng rằng chị Hải không thích những cô gái này nên mới nói vậy. Nhưng quả thực, chính đêm hôm đó, phóng viên cũng tận mắt nhìn thấy những cô gái ban chiều nằm vật vã với những lở loét trông rất kinh sợ này lại ra đường đứng với những “vũ khúc khiêu dâm” như không có chuyện gì xảy ra.
Cuộc đời của một gái bán hoa nghĩa trang
Trong những ngày ở nghĩa trang để lấy thông tin viết bài, chúng tôi lân la và đã làm quen được chị Sáu, một cô gái bán hoa ở đây và được cô kể về hành trình trôi dạt về nơi đây.
Chị Sáu là một cô gái vùng sông nước miền tây. Cách đây hơn mười năm, thấy gia đình khổ sở, lại nghe bạn bè nói lên thành phố dễ kiếm tiền, chị cùng một số bạn bè cùng lên thành phố với hy vọng đổi đời. Ban đầu, chị xin vào làm nhân viên ở một quán ăn. Nhưng với số tiền lương ít ỏi không thể nào đáp ứng được niềm mơ ước của chị.
Theo lời giới thiệu của của mọi người, chị Sáu được vào làm nhân viên ở một quán mát xa. Ở đây, kiếm được nhiều tiền, nhưng họ yêu cầu chị phải chiều khách từ A đến Z. Ban đầu, chị cũng ngại ngùng, nhưng dần dần mọi thứ cũng bình thường, từ đó, chị trở thành một cô gái bán dâm.
Lúc làm ở đây, mỗi ngày kiếm được vài triệu đồng là chuyện bình thường. Nhưng, từ một cô gái thôn quê tay trắng, nay lại có nhiều tiền, chị Sáu nhanh chóng đốt tiền vào những thú ăn chơi, mua sắm để “bằng chị bằng em”. Thế rồi, chị bị nghiện. Tiền làm ra bao nhiêu, chị lại chi vào tiền mua thuốc phiện để thỏa cơn nghiện.
Hơn 8 năm trôi qua, khi nhan sắc đã tàn, chị Sáu nhanh chóng bị sa thải khỏi quán mát xa. Từ đó, chị ra bán dâm ở dưới chân cầu Sài Gòn. Nhưng cũng không được bao lâu, chị dần dần trôi dạt về nghĩa trang Bình Hưng Hòa.
Chị cho biết, trong người chắc chắn đã có mầm bệnh nhưng không biết có phải là HIV hay không. Mặc dù chưa bao giờ đi khám nhưng chị khẳng định như vậy bởi: “Tôi thấy được trong người có nhiều điểm khác lạ”.
Hàng ngày, chị lấy nghĩa trang làm nhà. Ban đêm, chị cũng lấy đây là nơi kiếm cơm. Nhiều lúc chị cũng muốn từ bỏ kiếp bán hoa, nhưng không thể, bởi chị biết mình còn sống không lâu, lại không muốn làm phiền người khác nên lại tiếp tục hành nghề của mình.
Khi được hỏi, chị bị bệnh như vậy, mỗi lần bán dâm, chị có yêu cầu khách đeo bao cao su hay không? Chị bảo có, nhưng cũng không ít người nhất quyết không đeo nên cũng đành phải chấp nhận.
"Xin lưu ý rằng, các thông tin được cung cấp đã được tổng hợp và phân tích từ nhiều nguồn khác nhau, và nên được coi là một nguồn tài liệu tham khảo chính xác."