Đàn ông – Nếu không tham gái đẹp thì cũng sẽ ‘chết vì tiền tài, danh vọng’
Tôi đã giấu thân phận của mình, giả nghèo, giả khổ để thử lòng chồng mới cưới. Cứ ngỡ mình tìm được người chồng chung tình, nào ngờ… Anh cũng chỉ là một người đàn ông ham gái đẹp tham tiền …
Sinh ra trong một gia đình giàu có, tôi luôn cảm thấy không an toàn, luôn cảm thấy người khác muốn tiếp cận tôi chỉ vì có mưu đồ riêng của họ. Bố tôi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, ông đã vô cùng vất vả, để có được một đơn hàng, thậm chí ông phải thức mấy đêm liền. Sau bao nhiêu vất vả ấy, cuối cùng ông mới có được ngày hôm nay.
Bố tôi thường nói: “Muốn có được thành công, ban đầu phải chấp nhận khổ cực, cho nên dù nhà mình có giàu sang thế nào, con cũng không được coi thường người khác, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, người khác không có quyền can thiệp vào.”
24, 25, tôi đến tuổi cập kê, nhưng vẫn chẳng có mảnh tình vắt vai. Bố tôi không ngừng giới thiệu bạn trai cho tôi, nhưng tôi chẳng để mắt tới một ai.
Những người đó kẻ thì công tử, kẻ thì có vẻ kênh kiệu, người thì nhìn không thuận mắt. Cuối cùng tôi bàn bạc với bố, tôi ra ngoài tìm công việc để rèn luyện bản thân một thời gian. Ban đầu bố tôi xót con gái, sau vẫn đồng ý với quyết định của tôi. Thực ra tôi muốn trở thành một người bình thường, muốn tìm một mối tình thuộc về mình.
Và thế là tôi gặp anh, đồng nghiệp của tôi, hơn tôi 1 tuổi. Trông anh rất đẹp trai, tính tình hài hước, yêu thích chính nghĩa, bảo vệ kẻ yếu. Tôi – dù giả nghèo khổ thì vẫn đủ sắc đẹp để hấp dẫn anh. Nhanh chóng, anh tấn công và được tôi đồng ý.
Khi chúng tôi ở bên nhau, anh thường đưa tôi đi ăn, đi xem phim, đi chăm sóc những con chó mèo hoang hay bị lạc đường. Chúng tôi đã rất hạnh phúc và cuối cùng, anh cũng quyết định cầu hôn tôi. Nhưng gia đình anh ở tỉnh lẻ, cũng rất khó khăn. Sau khi cầu hôn tôi, anh đã phải chật vật suy nghĩ để tìm cách mua được căn nhà cho vợ chồng ở.
Thấy anh lo toan như vậy tôi rất đau lòng, tôi muốn nói với anh rằng tôi có thể giúp anh làm việc đó, nhưng lại sợ nếu để lộ thân phận của mình thì anh sẽ tự ti. Ở cùng anh một thời gian dài tôi biết lòng tự trọng của anh rất cao. Vậy là tôi bàn với bố mẹ, quyết giấu thân phận của gia đình mình cho đến khi thích hợp, lúc tình cảm đã gắn bó và anh cũng có được địa vị tốt hơn.
Ngày cưới tôi, để phù hợp với bên nhà trai, nhà tôi tổ chức không hề phô trương, mọi thứ đều đơn giản hết mức có thể. Cưới nhau xong, bố mẹ chồng tôi giúp chúng tôi vay tiền mua nhà trước, sau đó hai vợ chồng tôi lo trả nợ. Tôi cảm thấy đây mới chính là cuộc sống của những người bình thường.
Mỗi lần đến nhà tôi, tôi đều bảo bố mẹ tôi phối hợp với mình để không làm lộ hoàn cảnh gia đình mình với anh. Sau khi lấy nhau, anh làm thuê bên ngoài, công việc mỗi lúc một nặng nhọc, có hôm anh phải đi tiếp khách đến tận 1, 2 giờ đêm mới về. Thời gian anh dành cho tôi cũng ngày càng ít đi.
Tôi ở nhà cơm nước, dọn dẹp nhà cửa. Vốn nghĩ đây là cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc, chồng ra ngoài làm, vợ ở nhà lo những việc không tên, nhưng suy nghĩ đó của tôi hoàn toàn biến mất khi tôi phát hiện ra anh tình cảm cùng người con gái khác.
Chưa kịp nói với anh về hoàn cảnh thật của gia đình mình thì tôi đã nhận được lá đơn ly hôn với lý do “cười ra nước mắt”. Cô gái thay thế tôi là con gái một gia đình trung lưu, cũng có chút của ăn của để. Cô ta hứa hẹn với anh sau khi anh bỏ vợ và cưới cô ta, 2 người sẽ được bố mẹ cô ta cho một số vốn để làm ăn, không cần đi làm thuê nữa.
Khoảnh khắc đó tôi mới tỉnh ngộ, hóa ra trước tiền tài vật chất con người cũng sẽ thay đổi. Tôi không nói gì, lặng lẽ ký tên vào tờ đơn ly hôn rồi rời khỏi căn nhà đó. Khi trước, anh ta cưới tôi vì sắc đẹp. Khi nhan sắc đã nhàm chán, tiền bạc mới là thứ đáng để người ta quan tâm, cuối cùng, anh ta cũng lại rời bỏ tôi.
Mấy ngày sau tôi trở về với con người thực của mình, quần áo hàng hiệu, đi xe sang đến lấy nốt đồ của mình. Anh ngẩn ngơ nhìn tôi rồi hỏi xe của ai đó, tôi nói xe của tôi. Tôi ném vào mặt anh ta tờ đơn ly hôn và nói cho anh ta biết thân phận thật của mình.
Tôi nhìn thấy ở anh ta là vẻ ngạc nhiên và có vẻ tiếc nuối vì vừa đánh mất một con vịt béo. Anh vội vàng giữ tay tôi, bảo tôi ở lại nói chuyện thêm, nhưng tôi không muốn. Ngồi trên xe, vẻ cứng rắn của tôi không còn, tôi bật khóc nức nở, khóc thương cho mối duyên vợ chồng 2 năm của tôi.
Sau đó tôi nghe mọi người nói anh đi khắp nơi tìm tôi. Thế là nỗi bực tức trong tôi cũng vơi đi phần nào, nhưng vơi rồi thì sao chứ? Dù sao chúng tôi cũng đã ly hôn, tôi sẽ có cuộc sống của riêng tôi, không có chỗ cho con người bội bạc, ham vinh hoa phú quý như anh.
Nguồn:Khám Phá