Vợ thất nghiệp đi làm osin cho chính căn nhà mới của chồng cùng nhân tình và màn chạm mặt nảy lửa
Chồng tôi đi làm ở thành phố, hàng th.á.n.g anh vẫn về thăm gia đình đôi ba lần. Đi làm xa nhưng ngày nào anh cũng gọi điện về nói chuyện cùng tôi, hỏi thăm tình hình của các con.
Tôi chỉ là công nhân ở quê, nhưng gần đây công ty tôi không có việc nên suốt ngày chỉ ở nhà. Là người tham công tiếc việc, ở nhà được hơn th.á.n.g thì tôi thấy buồn tẻ chán nản vô cùng. Vậy là tôi quyết định gửi con cho ông bà còn mình lên thành phố tìm việc, cũng phụ giúp kinh tế cùng chồng vì vợ chồng tôi đang gom tiền mua chung cư ở thành phố.
Sợ chồng không đồng ý cho lên thành phố làm, tôi đã giấu chồng. Tôi định một thời gian khi nào tìm được công việc ổn định thì báo cho chồng biết cũng chưa muộn.
Tôi nhờ người quen tìm cho được công việc giúp việc ở một gia đình. Cô vợ mới sinh con được mấy th.á.n.g, chồng cô ấy đi làm từ sáng đến tối nên người ta muốn thuê người đỡ đần cô ấy việc nhà. Tôi đồng ý ngay vì mức lương họ trả khá cao, lại bao ăn ở tại nhà chủ.
Cô vợ chủ nhà tôi làm là một phụ nữ khá dễ gần. Ngay hôm đầu tiên, cô ấy đã đưa tôi đi khắp nhà giới thiệu cho tôi cách sử dụng những vật dụng tiện nghi của ngôi nhà. Thú thực, lúc đó tôi đã nghĩ khi nào người ta giao nhà cho vợ chồng tôi chắc hẳn chúng tôi cũng có căn nhà đẹp và sang trọng như vậy.
Đến chiều, khi tôi đang lúi húi chuẩn bị cho bữa tối trong bếp thì nghe tiếng cô ấy gọi tôi ra chào chồng cô ấy, ông chủ của ngôi nhà. Tôi chết đứng khi nhìn thấy người đàn ông đang thơm nựng đứa trẻ trong lòng cô ấy, chẳng ai khác chính là chồng tôi.
Chồng cô ấy, nói đúng hơn là chồng tôi cũng mặt cắt không còn giọt máu khi nhìn thấy tôi. Nụ cười trên khuôn mặt anh cứng đờ, có lẽ anh cũng như tôi, đang kinh hoàng khi nhìn thấy đối phương. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải tình huống trớ trêu như vậy.
Nhiều người đã từng cảnh báo tôi phải cẩn thận, có chồng đi làm ăn xa mất chồng như chơi. Nhưng tôi rất tin chồng mình, anh đâu phải là người lăng nhăng dễ thay đổi. Hơn nữa, giữa chúng tôi còn là hai đứa con ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, thử hỏi có người đàn ông nào mà ngu ngốc từ bỏ gia đình để chạy theo mấy đứa con gái mắt xanh mỏ đỏ nơi thành phố.
Nhưng cảnh tượng trước mắt giống như một cái tát khiến tôi bừng tỉnh trong cuộc hôn nhân giả tạo suốt bao nhiêu năm qua. Hóa ra anh đã mua nhà ở thành phố mà không nói với tôi một tiếng nào. Hóa ra anh đang sống cùng cô bồ, thậm chí còn có con với nhau mà tôi vẫn cứ tin tưởng chồng. Chẳng lẽ anh định vứt bỏ mẹ con tôi?
Tôi chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn cho kĩ con người anh, cái người mà vừa tối hôm trước vẫn còn gọi điện cho tôi nói nhớ ba mẹ con, anh nói hè này nhận nhà thì cả gia đình chuyển lên thành phố đoàn tụ. Còn người phụ nữ kia, cô ta tự nhận anh là chồng, thậm chí họ còn có con với nhau. Liệu cô ta có biết chồng tôi đã có vợ con ở quê hay cũng bị lừa dối như tôi.
Tôi giống như người mất hồn, cũng chẳng biết tôi đã trở về nhà bằng cách nào. Ngay tối đó chồng tôi cũng trở về nhà. Anh khóc lóc van xin tôi tha thứ, nói rằng bị cô ấy gài bẫy nên có con với nhau.Tôi hoàn toàn suy sụp, tôi chẳng còn tin vào những gì anh ta nói nữa. Nếu chồng tôi bị cô ấy lừa thì họ chẳng giống như một gia đình hạnh phúc đến vậy.
Cho đến giờ phút này anh ta vẫn đổ lỗi cho một mình người phụ nữ kia. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta lại hèn đến thế. Thực sự, bỏ chồng thì thương hai đứa con lại cảnh đứa có bố đứa có mẹ, nhưng nếu tha thứ cho chồng thì tôi sợ mình không làm được. Người phụ nữ và đứa trẻ kia giống như cái gai trong lòng tôi. Tôi phải làm sao đây?
Theo WTT