Mặc kệ con khóc đòi cả bố cả mẹ đưa đi khai giảng, người bố vẫn lạnh lùng phóng xe đi làm trước để rồi 30 phút sau nhận được cuộc điện thoại ghê người từ cô…

“Hôm nay con bé dạy sớm, nói tự mặc quần áo còn yêu cầu Mai buộc tóc đẹp. Hùng thắc mắc không biết Mai định cho con bé đi đâu mà phải làm điệu để rồi Hùng giật mình chợt nhớ ra hôm nay con bé đi khai giảng. Hùng chưa kịp quay đi thì con bé đã…”

Hùng vẫn nghĩ rằng đẻ con gái thì nó không phải là con mình nên trách nhiệm của Hùng với con lúc nào cũng chỉ có một nửa. Đó là nói cho to tát chứ thực tế thì hơn 5 năm qua, Mai sống có khác gì một người mẹ đơn thân đâu. Mọi việc của con, gần như chỉ có mình Mai lo liệu, gánh vác. Hùng lúc nào cũng nói Hùng bận công việc, bận khách khứa, bạn bè quan trọng không thể bỏ lỡ mà bỏ qua Mai và con.

Nhìn con, Mai tủi thân lắm. Sự quan tâm hời hợt của Hùng không phải Mai không nhìn thấy. Với Mai, tất cả chỉ là sự chống chế. Mai đã không ít lần nghĩ đến chuyện chia tay nhưng con gái Mai, cho dù Hùng có lạnh nhạt thì vẫn khá là quấn bố. Mai không thể để con sống trong cảnh thiếu cha hoặc thiếu mẹ được. Tâm hồn con trẻ khá nhạy cảm, nhỡ nó mặc cảm rồi có những suy nghĩ tiêu cực thì sao? Mai đành cố nhẫn nhịn, chịu đựng vì con và cũng mong rằng Hùng nhìn thấy sự cố gắng của mình, nhìn con mà thay đổi.

Nhưng Hùng…

-Bố đang rất bận, con có thể ra kia chơi cho bố làm việc được không?

(Ảnh minh họa)

Hùng bực bội khi con bé cứ lại gần, bắt mình đọc chuyện cho nó nghe. Nhưng khi thấy con bé lầm lũi bước đi, Hùng bất chợt thấy tim mình đau nhói. Con bé, vóc dáng nhỏ bé kia, cần được Hùng che chở biết bao nhiêu vậy mà Hùng lại… Nhưng bản thân Hùng vẫn không thể nào vượt qua được cái suy nghĩ kia. Cái suy nghĩ cổ hủ trọng nam khinh nữ mà mỗi lần trên bàn nhậu, Hùng lại nghe thấy. Nó khiến Hùng thấy hổ thẹn với bạn bè khi họ nói Hùng bất lực, không đẻ được con trai. Hùng lại gạt nhanh đi cái suy nghĩ có lỗi với con bé và tiếp tục tìm hiểu về phương pháp sinh con trai mà thằng bạn chỉ dạy.

-Bố ơi, khai giảng lên lớp 1 của con, bố đưa con đến trường nhé!

Hùng vừa đi nhậu về thì con bé chạy đến ôm chân, mừng rỡ nói như vậy. Có thể trong cơn say, Hùng mới thấy con bé đáng yêu như thiên thần. Hùng đồng ý.

Vài ngày sau…

Hôm nay con bé dạy sớm, nói tự mặc quần áo còn yêu cầu Mai buộc tóc đẹp. Hùng thắc mắc không biết Mai định cho con bé đi đâu mà phải làm điệu để rồi Hùng giật mình chợt nhớ ra hôm nay con bé đi khai giảng. Hùng chưa kịp quay đi thì con bé đã:

-Bố ơi, bố nhớ lời hứa với con nhé!

(Ảnh minh họa)

Đôi mắt nó long lanh, tràn đầy niềm vui. Hùng vừa mặc quần áo vừa cố nhớ xem đã hứa gì với con. Nhưng mãi vẫn chẳng nhớ ra. Hùng quyết định bỏ qua. Vừa dắt xe ra ngoài thì con bé lao đến:

-Bố đã hứa hôm nay sẽ đưa con đi khai giảng rồi mà!

Hùng sực nhớ ra lời hứa hôm say ấy. Nhưng hôm nay Hùng có hẹn uống cafe với mấy người bạn rồi.

-Mẹ đưa con đi cũng được. Bố bận rồi!

-Nhưng hôm trước bố đã hứa với con cơ mà.

-Hứa cái gì mà hứa, bố quên rồi. Lùi ra cho bố đi làm không muộn!

Hùng lạnh lùng phóng xe đi làm trước, bỏ mặc tiếng con bé gọi với theo, bỏ qua cả tiếng nức nở của nó và nỗi buồn trong mắt của Mai.

Khoảng 30 phút sau, đang ngồi uống cafe thì điện thoại reng. Tưởng sếp gọi, Hùng chuẩn bị tâm lý thì hóa ra là số của cô giáo chủ nhiệm con bé. Sao cô giáo lại gọi cho Hùng cơ chứ? Chẳng phải người liên lạc thường xuyên với cô là Mai hay sao? Hôm nay khai giảng chứ có phải lịch họp phụ huynh đâu. Nhưng trong Hùng tự nhiên vẫn trỗi dậy cảm giác bất an. Hùng ấn nghe và…

-Con bé nhà anh bị tai nạn, anh đến bệnh viện ngay đi nhé!

Hùng sững sờ đánh rơi cả điện thoại. Con bé đi khai giảng cùng Mai cơ mà, tại sao lại bị tai nạn được cơ chứ? Hùng vứt tất cả lao đến viện…

Mai ngồi thẫn thờ ngoài hành lang, chiếc sơ mi trắng còn loang vết máu. Tưởng Mai bị thương ở đâu, Hùng lao đến:

-Em có sao không?

Bốp… Mai cho Hùng cái tát trời giáng vào mặt. Nhìn Hùng bằng đôi mắt đẫm nước, Mai hét lên:

-Ly hôn đi!

Mai đã đưa con bé đến trường rồi. Nhưng nhìn các bạn có bố mẹ dẫn đến, con bé tủi thân, vừa chạy vừa khóc. Mai đuổi theo gọi con lại nhưng chiếc xe đó lao nhanh quá, Mai chẳng kịp đỡ. Dù bác sĩ đã nói con bé chỉ xây xát nhẹ nhưng bản thân Mai vẫn không thể chấp nhận bỏ qua cho Hùng. Nếu Hùng đã không cần con thì Mai níu kéo cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì. Nhìn con, Mai xót xa tự trách mình đã không bảo vệ tốt cho con.

Còn Hùng, Hùng ngần thừ người ra, cổ họng nghẹn đắng lại. Tim như có ai bóp nát. Cái tát của Mai, đôi mắt ngấn nước của con bé khiến Hùng thấy mình tội lỗi vô cùng. Hùng đã sai khi có hạnh phúc bên cạnh mà không biết cách giữ gìn. Giờ Hùng hối hận rồi, Hùng muốn làm lại có được không?

Theo Thể thao xã hội