Có 7 người con giàu sang mà mẹ già 70 tuổi vẫn đòi ở một mình và lý do khiến ai cũng trào nước mắt
Thấy cảnh ấy mà ai không thương, ai không khen bà Hiên số phần tốt có con hiếu thuận. Nhưng mà, đó chỉ là chuyện ngày xưa mà thôi…
Ai trong xóm tôi cũng biết bà Hiên, chẳng lạ gánh tà hủ nóng hổi thơm ngon của bà. Tuổi thơ tôi ngày trước cũng gắn liền với hình ảnh quen thuộc này. Tôi lớn lên rồi lấy chồng, sinh con, vậy mà khi trở về thăm nhà, vẫn thấy bà lọm cọm lưng còng với gánh tà hủ. Bà 70 rồi, cũng có còn trẻ trung gì nữa đâu, vậy mà vẫn dằm mưa dãi nắng bưng gánh bán bưng. Mà cũng có phải bà không con cháu gì cho cam. Đằng này bà có những 7 người con. Tôi lại còn biết 7 người con này cũng giàu sang trên thành phố lắm…
Tôi còn nhớ mẹ tôi hay kể về bà Hiên. Chồng bà mất sớm, một mình bà nuôi 7 người con ăn học tới nơi tới chốn. Cả xóm tôi ngày trước ai cũng nể và thương bà. Chỉ có gánh tà hủ, chắt góp từng đồng, lâu lâu lại nhận làm người giúp việc cho nhà quen mà kiếm tiền trang trải cuộc sống của 8 mẹ con. 7 người con của bà khi đó cũng yêu thương mẹ lắm. Cứ sáng sáng là lại thấy con bà phụ mẹ bưng bê tà hủ cho khách ở chợ. Đến chiều thì cả đám con lại quây quần bên mẹ rửa bát rồi chia nhau vài củ khoai nóng hổi. Thấy cảnh ấy mà ai không thương, ai không khen bà Hiên số phần tốt có con hiếu thuận. Nhưng mà, đó chỉ là chuyện ngày xưa mà thôi…
Giờ con cái bà Hiên đều đã thành đạt, nào có nghèo nàn như trước, nhưng cái họ thiếu lại là tình người, là đạo nghĩa với mẹ già. Người không biết chuyện sẽ hỏi sao bà Hiên có con giàu có vậy lại ở một mình, không ở với con cho sướng cái thân. Lúc nào khi nghe vậy mà bà chả cười trừ rồi bảo:
– Thôi con cái có công việc gia đình của nó, vướng bận chúng làm gì. Với tôi thích ở một mình, thích ở quê thế này cho yên bình.
Có mẹ nào lại không nhớ con, không muốn gần con đâu. Bà cũng từng lên ở với con, mong có cuộc sống yên bình có con yêu thương. Bà nào có ngờ bà nuôi con không kể tháng ngày, con nuôi lại tính ngày kể công. Việc phụng dưỡng mẹ lại là gánh nặng với con bà, khiến họ hết đổ qua cho người này đến người kia. Đến tiền cơm bà mỗi ngày họ cũng phải họp lại mà chia tiền nhau. Mà cũng có phải cơm canh gì cao sang đâu, cũng chỉ có rau củ, một bữa con bà tính lo cho bà là 30 ngàn. Bà già cả ăn uống chẳng được nhiều, vậy mà cả miếng cơm con nuôi cũng không nuốt nổi. Cứ và cơm vào mà nước mắt lại ầng ậng nước.
Con đi làm cả ngày, bà ở trong nhà khóa cửa ngoài. Bà cứ đi ra đi vào, trông lúc con về. Vậy mà đến một bữa cơm con bà cũng bảo không có thời gian”
– Mẹ ơi, tiền bây giờ có dễ kiếm đâu. Thời gian là để kiếm tiền, chứ có phải thảnh thơi ăn uống hưởng thụ được đâu.
Bà lại nghẹn đắng, chẳng đòi hỏi được gì. Hóa ra tiền bạc lại quan trọng đến thế. Ngày trước khi chẳng có tiền, con bà sẽ yêu thương bà. Bây giờ dư dả tiền, chúng đã không còn cần bà nữa rồi. Rồi đến một ngày, bà mệt mỏi quá, bà nhớ quê, nhớ ngôi nhà cũ dột nát của mình. Bà quyết định về quê. Bà thà ở một mình, sống qua ngày với gánh tà hủ, còn hơn là sống buồn tủi ở chốn giàu sang không dành cho bà này.
Tôi nghe mẹ tôi kể tới đây lại thấy lòng chua chát quá. Số phận của bà Hiên chắc cũng không phải là duy nhất ngoài kia. Phận làm cha mẹ hy sinh cho con một đời, rồi khi con đủ lông đủ cánh lại bỏ rơi không chút tiếc thương, đau xót nhường nào? Cha mẹ nuôi con cực khổ trăm bề, cũng nào có mong ngày con trả ơn bằng tiền bạc. Tuổi già sức yếu rồi, tiền cũng đâu mua nổi thời gian. Có chăng vẫn là mong con có thể dành cho cha mẹ chút yêu thương và hiếu thuận. Những tháng ngày ngắn ngủi còn lại, cũng có thể vì nghĩa tình của con mà hạnh phúc không thôi….
Theo:phunuvagiadinh