Bức thư gửi người Mẹ đã khuất làm lay động hàng triệu trái tim

Bức thư gửi người Mẹ đã khuất! Chín tháng không nhiều nhưng đủ cho tôi quen dần với nếp sống mới. Sài gòn ngủ trễ và dậy muộn lắm…

Sáng nay tôi thức rất sớm và bước ra ban công của căn trọ nhìn dòng người thưa thớt chạy trên đường, không kẹt xe, không tiếng kèn in ỏi hay quá nhiều tiếng rao hàng của các bà hàng chợ. Thưa thớt, chậm rãi và đủ yên lặng đến mức tôi không thể tin mình đang sống ở nơi phồn hoa bậc nhất Việt Nam.

“Có căn nhà nằm nghe nắng mưa”- nghĩ lại bộ phim vừa đi xem tối qua và khung cảnh “tĩnh lặng” hiện tại khiến tôi bồi hồi đến lạ. Tôi thoáng nhớ quê, nhớ nhà, nhớ mẹ. Hơn chín tháng rồi, chính xác là chín tháng hai mươi bảy ngày tôi không về lại nơi ấy, tôi chưa bao giờ ngui ngoai được nỗi đau trong đêm kinh hoàng đó. Thậm chí cả cuộc đời này vẫn sẽ khắc sâu nỗi mất mác lớn lao kia.

Ảnh minh họa

Mẹ – tiếng gọi thiêng liêng của muôn triệu trái tim con người và cũng là thứ gì đó đắc đỏ, xa xỉ nhất mà cả cuộc đời tôi sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội chạm tới. Cha tôi qua đời vì một vụ đắm tàu khi tôi chưa đầy ba tuổi. Ông trong kí ức tôi chỉ là một tấm ảnh cũ mềm, nhòe và bào mòn theo năm tháng. Nhưng đủ nhìn ra ông đang bế tôi với nụ cười trìu mến. Mẹ ở vậy nuôi tôi.

Vừa làm mẹ, vừa làm cha, vừa làm anh, làm chị và làm bạn, mẹ cho tôi hẳn hoi một gia đình. Để có được tôi ngày hôm nay- cô sinh viên năm nhất đại học Luật thành phố Hồ Chí Minh, mẹ không từ chối một công việc nào kiếm ra tiền miễn nó hợp pháp.

Từ đan giỏ, cái việc lấy công làm lời này khiến mẹ của tôi đêm đêm suýt xoa từng cơn đau lưng, đau vai. Có phải giỏ đi chợ nhỏ nhỏ đâu, cái giỏ đựng tôm của xưởng nó to đến mức tôi chui vào ngồi trỏn lỏn. Nhìn những sợi dây đan xen khin khít, đều đặn sao tôi thương mẹ quá. Một cái giỏ tiền công có là bao nhiêu, bảy ngàn đồng, chỉ bảy ngàn đồng.

Nhiều lắm mẹ con tôi mới làm được sáu ,bảy cái một ngày. Vậy mà mẹ hết ngồi lại đứng, hết đứng lại ngồi đêm ngày không màn tới… Rồi cả làm nhang, cứ nghĩ tới nhang là tôi lại sợ rùng mình. Cái mùi nhang ngửi ít thì thơm lắm, nhưng ngửi nhiều rồi lại sanh bệnh. Tôi thương mẹ, ngồi gồng gả từ sáng đến tối mịt se từng cây nhang vàng ươm trên cái bàn se tự đóng.

Được một thời gian thì nhang máy chiếm ngôi, mẹ đành cất xó cái bàn và mang về cái bệnh viêm xoang, mỗi khi trở trời thì hết đau khớp do đan giỏ, giờ tới viêm xoang do làm nhang. Những đồng tiền công ít ỏi đó, chắt mót lại mẹ bỏ ống heo cho tôi.

Ảnh minh họa

Mãi gần hai năm nay, với cái tủ bán điểm tâm sáng ngay dưới chân cầu gần nhà, mẹ con tôi ổn định hơn về tài chính, mẹ đỡ cực, tôi đỡ thiếu thốn. Cứ nghĩ cuộc đời đã ngừng thử thách. Nhưng không,ông trời trêu ngươi lắm!
Cái ngày tôi rời nhà, lên Sài Gòn làm bài thi năng lực để xét tuyển vào trường đại học cũng chính là ngày cuối cùng tôi nhìn thấy mẹ.

Một chiếc xe tải do tài xế ngủ gục, mất lái đâm vào tủ hàng lúc mẹ tôi đứng bán. Được báo tin dữ,ngỡ cứ như đùa, rõ ràng đêm đó mẹ còn đưa tôi lên xe cơ mà. Không! Tôi không tin! Về ngay sau buổi thi kết thúc, nhìn mẹ nằm trên giường, thảm lắm, thảm lắm…

Tay mẹ lạnh buốt, tôi gọi mãi, gọi hoài, hết gào thét đến năn nỉ,mẹ vẫn im lặng. Mẹ bỏ tôi rồi, gia đình tôi bỏ tôi rồi. Mười chín năm qua, tôi là cuộc đời của mẹ, mười chín năm tôi chưa cho mẹ được phút giây nào ngơi nghỉ. Mười chín năm tôi chỉ biết làm mẹ cực thêm, cực thêm và cực thêm. Mẹ khóc vì tôi nhiều lần, khóc vì tính ương bướng, cố chấp, cứng đầu của tôi. Khóc vì sự nông nổi, sai lầm tôi gây ra.

Mỗi lần như vậy, tôi hối hận vô cùng. Dù là vấn đề gì, chỉ cần mẹ khóc là tôi sai rồi. Nhưng giờ,có hối hận, tôi cũng chẳng còn biết hối hận với ai nữa. Đời bất công lắm, ai có tiền người đó thắng. Kẻ gây tai nạn chỉ đơn giản lãnh án treo mấy năm tù. Tôi không cam tâm…

Cái ngày xách va li, mang ba lô, tay cầm, nách quẩy lỉnh kỉnh các thứ bước lên chuyến xe khách Sóc Trăng – thành phố Hồ Chí Minh là cái ngày tôi biết cuộc sống tôi khác rồi. Nói chính xác hơn là hoàn toàn thay đổi sau năm giờ nữa đạp đất Sài Gòn.

Chỉ có một mình tôi. Vâng, tự lên trung chuyển, tự lên xe, chuyến đi xa nhà đầu tiên và cô độc. Xe lăn bánh, tôi đến với tương lai của mình- đại học Luật thành phố Hồ Chí Minh – công bằng của tôi.

Gửi mẹ trong tim con, hiện con đang sống với dì trong một căn trọ nhỏ gần trường. Dì chăm con như mẹ chăm con vậy, chu đáo và yêu thương. Con gái vẫn sống tốt,không ham chơi, học hành ổn, công việc ổn, tài chính ổn, sức khỏe ổn, độc thân không cô đơn. Gửi mọi người : “ Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ, nghe không”

Nguồn:Beatvn