Chồng bật khóc khi nghe vợ hỏi: “Đêm nay anh có muốn ngủ với em không?”

Vợ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ. Sau vài ngày suy sụp cô ấy lấy lại tinh thần và cố gắng làm mọi thứ như ngày thường. Tôi đã bật khóc khi nghe vợ nói điều này…

Một ngày cách đây nửa năm, vợ chồng tôi bàng hoàng nhận được tin vợ tôi bị ung thư giai đoạn cuối. Tin đó không khác gì cú sốc mạnh giáng xuống gia đình vốn đang yên ấm của chúng tôi. Bắt đầu từ đó, chúng tôi bước vào giai đoạn chiến đấu với bệnh tật của vợ.

Vợ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ. Sau vài ngày suy sụp cô ấy lấy lại tinh thần và cố gắng làm mọi thứ như ngày thường. Cô ấy vẫn đi làm, vẫn đến lớp yoga, vẫn đi mua sắm, vẫn làm đẹp. Bác sỹ điều trị cho vợ tôi cũng thấy ngạc nhiên vì người phụ nữ nhỏ nhắn như cô ấy lại có nghị lực lớn đến vậy.

Thế nhưng khi phải tiến hành xạ trị, tinh thần vợ tôi xuống dốc không phanh. Mái tóc đen nhánh từng là niềm tự hào của vợ rụng dần, để lộ những mảng da đầu trống không. Cô ấy trở nên lầm lì, ít nói, không muốn gặp ai, kể cả tôi và con gái. Cô ấy thường xuyên mắng mỏ, chì chiết bố con tôi bằng những lời lẽ cay nghiệt.

Ảnh minh họa

Con gái tôi thấy mẹ trở nên cáu gắt thì buồn lắm, mắt đỏ hoe hỏi tôi: “Có phải mẹ ghét con không hả bố?”. Còn tôi cũng thấy mệt mỏi khi phải gánh chịu những cơn giận bất thường của vợ mỗi ngày.

1 thời gian sau, tình cờ gặp lại Thoa – tình cũ của tôi ở bệnh viện, tôi như tìm được sự an ủi. Thoa vẫn tâm đầu ý hợp với tôi như thế. Chưa kể hoàn cảnh cô ấy cũng tương tự nên chúng tôi tìm được sự đồng cảm.

Có lẽ người khác sẽ mắng chửi chúng tôi nhưng phải ở trong hoàn cảnh đó mới hiểu, rằng cả tôi và Thoa đều hết sức mệt mỏi nên mới phải tìm đến nhau.

Chúng tôi thường chỉ đi ăn uống hoặc đến nhà nấu cho nhau ăn chứ chưa từng 1 lần đi quá giới hạn. Thoa còn thương chồng và tôi cũng còn thương vợ rất nhiều. Chúng tôi cố kiềm chế bản thân ở mức cao nhất, chỉ dám dừng lại ở những cái ôm an ủi. Con gái tôi cũng dần quen với sự xuất hiện của Thoa, con bé trở nên phấn chấn hơn vì có người chơi cùng. Bản thân Thoa cũng hạnh phúc vì cô ấy với chồng đến bây giờ vẫn chưa có con.

Có lần Thoa rưng rưng bảo tôi: “Giá như chúng ta ngày đó không chia tay, có lẽ bây giờ em đã có 1 gia đình tròn trịa và không phải trải qua nhiều sóng gió như thế.”. Tôi nắm tay Thoa an ủi: “Thì số phận lại kéo chúng ta về bên nhau đây mà em.”.

Cuối tuần đó, tôi quyết định dành cho Thoa bất ngờ khi đưa cô ấy và con gái đi picnic ở Ba Vì. Khỏi phải nói chúng tôi đã có 1 ngày vui vẻ như thế nào. Lâu lắm rồi tôi mới được cười nhiều như thế, nhìn sang Thoa, tôi biết cô ấy cũng vậy.

Về đến nơi, việc đầu tiên tôi làm là vào viện với vợ nhưng y tá nói hôm nay cô ấy xin phép về 1 hôm vì nhà có việc. Tôi sửng sốt vội vàng gọi điện cho vợ nhưng cô ấy không nghe máy. Nỗi sợ hãi ập đến, tôi phóng như điên về nhà thì thấy vợ tôi đang chơi với con gái trong phòng. Thấy tôi về, con gái ào ra ôm chầm lấy tôi: “Bố ơi hôm nay mẹ bảo sẽ ở nhà với bố con mình!”. Tôi lo lắng nhìn vợ thì cô ấy chỉ cười.

Ảnh minh họa

Tối đó vợ tôi vào bếp nấu cơm cho bố con tôi. Cô ấy cũng khoe chiều nay mua được tôi 2 cái sơ mi và mua cho con gái mấy bộ váy đẹp lắm. Vợ tôi nói rất nhiều, có đôi khi tự cười 1 mình nữa. Dù cười theo nhưng lòng tôi không sao yên được, nét mặt cô ấy có điều gì đó rất lạ.

Giúp vợ rửa bát và dọn dẹp xong, tôi lên phòng thì thấy vợ tôi đang ngồi xem ảnh tôi và Thoa đi chơi với con gái hôm nay. Tôi vội giải thích:

– Anh và Thoa.. không như em nghĩ đâu.. bọn anh..

– Không sao anh ạ. Thoa nói hết cho em biết rồi.

– Hả?

– Anh ngồi xuống đây nghe em nói. – Vợ tôi kéo tôi xuống ngồi cạnh cô ấy: Từ ngày đầu tiên gặp lại anh, Thoa đã tìm đến em để nói chuyện. Cô ấy nói rằng anh rất mệt mỏi và gần như sắp quỵ ngã. Em biết em có lỗi, em không thể điều khiển được cảm xúc của mình. Em đã khiến cả anh và con đều phải chịu đựng rất nhiều. Lần nào gặp anh về Thoa cũng tìm em kể hết, cô ấy bảo không muốn làm chuyện có lỗi với em. Thoa là người tốt, em nghĩ sau này nếu là cô ấy chăm lo cho bố con anh thì em cũng yên tâm.

– Anh…

Ảnh minh họa

– Không sao đâu anh. Chúng ta đều biết em chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Có lạc quan thì cũng không thể chiến thắng bệnh tật. Em đã từng rất sợ nếu em đi rồi ai sẽ chăm lo cho bố con anh nhưng giờ thì em yên tâm rồi. Giờ chỉ có 2 đứa mình, em có điều này muốn hỏi anh…

– Em hỏi đi

– Đêm nay anh có muốn ngủ với em không?

Tôi bật khóc, nắm chặt tay vợ.

– Em muốn mình vẫn có thể là 1 người vợ thực sự của anh cho đến phút cuối cùng.

Tôi gật đầu. Chúng tôi ôm lấy nhau. Ước gì đêm nay cứ kéo dài như vậy, cho tôi và vợ được ở bên nhau thêm một chút nữa…