“Vỡ ối thì tự đi mà đẻ, có giỏi thì ra ở riêng đừng phiền đến tôi” câu nói xé lòng này khiến bà mẹ chồng ân hận cả đời
“Từ ngày về làm dâu nhà Hùng, My dường như chưa được 1 ngày yên ổn vì bà mẹ chồng của cô quá khó tính. Còn khổ hơn khi cô bị mẹ chồng tạt vào mặt gáo nước lạnh trong lúc chuẩn bị sinh cháu cho bà…”
Sở dĩ bà không thích My là vì mẹ My mất sớm, bố lại đi lấy bà dì điều kiện kinh tế cũng không khá giả gì nên bà khinh thường cô ra mặt….
Hơn nữa nhà bà chỉ có Hùng là con trai nên bà quyết định thay con dạy bảo vợ. Nhiều lúc thấy ngột ngạt quá My đành ôm chồng than thở thì anh bảo: “Em cố gắng, mẹ nói vậy thôi chứ trong lòng không có ý gì đâu”. Vì yêu chồng vì muốn gia đình được yên ấm nên cô cố nhịn, nhưng càng nhịn bà càng lấn tới.
Đi đâu bà cũng kể xấu về con dâu dù My chẳng làm gì quá đáng cả, có những hôm Hùng không về thấy My đang đi giặt đồ phơi đồ bà mẹ chồng lại bảo: “Mình ăn cơm đi, nó nấu ăn cũng ăn vụng no rồi”. Ông bố chồng bảo đợi con dâu nhưng bà không chịu, lúc quay xuống thì cả nhà đã ăn xong. Cô em chồng cũng đã về phòng nằm nghe nhạc, nhìn mâm cơm thừa canh cặn mà My ứa nước mắt. Cô lại ngậm ngùi đi dọn dẹp và lên phòng ngủ với cái bụng đói meo. My đi đâu cũng phải xin phép kể cả là đi xuống quán mua gói băng vệ sinh.
Ngày My có bầu cô cứ nghĩ rằng có cháu rồi thì mẹ chồng cô đỡ khắc nghiệt hơn nhưng vô ích. Bà vẫn bắt cô làm như trâu như ngựa, nhà có máy giặt bà cũng chẳng cho dùng, có bếp điện nhưng bà vẫn bắt nấu nước trên bếp củi. Hùng đi làm xa nên không biết những cực khổ vợ phải chịu, anh cứ nghĩ cô nói quá để làm nũng chồng.
Ngày cô vỡ ối, cô gọi điện cho mẹ chồng nhờ bà đưa đi viện thì bà tỉnh bơ bảo: “Vỡ thì tự đi mà đẻ thôi, có thế mà cũng gọi”. My cắn răng lết xác ra khỏi nhà bắt taxi vào viện, cô vật lộn 1 mình trong đó mãi tới chiều chồng mới về đến nơi. Lúc này My òa khóc vì quá tủi thân, Hùng xót vợ quay sang trách mẹ mình thì bà bảo:
– Tao bận nên nó tự đi cũng được chứ sao, dù gì giờ tao cũng vào đây rồi đấy thôi mà mẹ con nó cũng có bị làm sao đâu.
My bặm chặt môi không thốt nổi câu nào, 1 tháng ở cữ cô chỉ được ôm con nằm đúng 5 ngày còn lại vẫn dậy lo cơm nước. Trong 5 ngày đó mẹ chồng toàn hấp đậu phụ để tủ lạnh cho cô ăn khiến mẹ con cô bị tiêu chảy.
Thấy vậy bà lại bảo: “Mỗi chăm con mà cũng không biết”. My chịu hết nổi nên cầu xin chồng: “Anh ơi mình ra ở riêng đi, em không thể nào sống chung với mẹ anh được nữa. Em kiệt sức rồi”. Hùng ôm vợ an ủi:
– Chờ con lớn chút nữa rồi mình tính, giờ anh cũng chưa gom được nhiều tiền nên mình chưa thể ở riêng đâu em.
– Anh cứ xin phép mẹ ở riêng đi mọi thứ cứ để em xoay xở.
Rồi khi cô con gái tròn 6 tháng tuổi, 1 hôm Hùng đi làm về thì tận mắt thấy mẹ đổ cả nồi cá lên đầu vợ:
– Mày nấu ăn thế à, mẹ mày không dạy hả? Bao nhiêu tiền của mà mày để cháy vậy à.
– Mẹ ơi con xin lỗi tại con bé quấy khóc quá hơn nữa con nhờ mẹ xem giúp rồi mà mẹ.
– Á à ý mày là lỗi tại tao hả?
– Mẹ đang làm gì vậy? Sao mẹ đối xử với vợ con như thế, cô ấy bận chăm con mẹ giúp cô ấy tý không được sao?
– Mày… mày dám bênh vợ rồi quát mẹ vậy à? Đồ con bất hiếu, số tôi có khổ không cơ chứ.
– Con nhịn hết nổi rồi, con sẽ đưa vợ con con ra ở riêng.
– Ờ thích thì ra mà ở riêng, để xem chúng mày trụ được mấy hôm, đến lúc ăn mày ngoài đường thì đừng về đây van xin tao đấy nhé.
– Đi thôi em, lên tắm rửa đi đưa con anh bế cho.
My đi theo chồng, dù thấy đau đớn vì cách đối xử của mẹ chồng nhưng cô hạnh phúc khi chồng nói đưa mình ra ở riêng như vậy. Họ dọn dẹp đi ngay trong đêm mặc kệ bà mẹ chồng chửi bới. Hùng thuê nhà nghỉ cho vợ con ở, anh nhìn vợ thở dài: “Để mai anh xin nghỉ việc rồi đi thuê nhà nhé, em có đói không?”. My nhìn chồng:
– Em xin lỗi vì em mà anh với mẹ bất hòa.
– Không sao, là mẹ quá đáng đã khiến em thiệt thòi, anh xin lỗi. Anh làm chồng mà không bảo vệ được em.
– Em không sao mà, còn chuyện nhà cửa hay mình mua nhà đi anh.
– Mua nhà ư? Tiền đâu mà mua, anh chỉ có 40 triệu thôi nhà bây giờ cũng trên dưới 1 tỷ em à, đó là loại rẻ ấy.
– Em có tiền mà.
– Em lấy tiền đâu ra.
– Em có mảnh đất ở quê mẹ em để lại cho em. Cái này chỉ em với bố biết, giờ họ giải phóng mặt bằng nên em được đền bù gần 2 tỷ. Nếu mình cần thì em bảo bố gửi lên cho, bố mới nhận hôm qua anh à.
– Hả? em đang nói thật à.
– Vâng, vậy thì tốt quá rồi để anh tìm hiểu rồi mình mua nhà nhé. Anh xin lỗi vì làm chồng mà vô dụng để em phải lấy hết của hồi môn mẹ cho ra để mua nhà.
– Chỉ cần anh thương mẹ con em là đủ rồi.
Ngay hôm sau Hùng nhờ cậu bạn thân tìm nhà giúp mọi thủ tục diễn ra khá nhanh mới gần 1 tuần họ đã mua được nhà. Bà mẹ chồng thì vênh váo: “Để xem chúng trụ được bao lâu, 2 đứa ăn bám con 1 đứa còng lưng làm việc thì tiên đâu mà ở riêng cơ chứ”. 1 hôm đang ngồi uống nước thì bà ta chết sững khi nghe cậu bạn của Hùng đến chơi bảo:
– Cháu vừa làm xong thủ tục nhà cửa cho Hùng rồi bác ạ.
– Nhà cửa, ý cháu là sao?
– Vợ chồng nó mới mua nhà bộ bác không biết hả? Cái My thế mà giỏi, có hẳn 2 tỷ để mua nhà luôn, từ nay bác không phải lo cho vợ chồng nó nữa rồi, nên cứ vui vẻ an hưởng tuổi già thôi ạ.
– 2 tỷ ư? Cái My ư? Nó thì lấy đâu ra tiền.
– Bố cô ấy cho bác ạ, thế bác không biết sao ạ?
– Bác không.
Lúc này bà ta mới há hốc mồm ra nghĩ mình đã xem thường con dâu thì quá muộn. Còn My từ ngày về nhà mới cô như chim sổ lồng, được thở thoải mái được làm gì mình thích. Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác mình đang sống thực sự, thế mới nói lấy chồng không chỉ quan trọng ở tấm chồng mà cả ở bà mẹ chồng nữa. Cuộc sống có dễ chịu hay không là phụ thuộc vào cả 2 con người đó.