Tôi bật khóc khi chứng kiến vợ làm việc đó trong nhà tắm và hối hận vì nhiều lần đánh em do không mặc á.o ngự.c
“Tối hôm ấy, khi tôi vừa từ cơ quan trở về nhà, khi vô tình ngang qua nhà tắm và nhìn vẻ mặt đau đớn của vợ khi cô ấy cố kéo chiếc á.o ngự.c lên người, tôi hối hận vô cùng, một phần vì thương em, một phần lo sợ về những gì tôi vừa chứng kiến …”
Tôi và vợ kết hôn đến nay đã được 8 năm. Vợ tôi là 1 người phụ nữ xinh xắn hiền lành và đôi lúc cũng rất đáng yêu. Ngày mới cưới chúng tôi phải ở trong 1 căn phòng chưa đầy chục mét vuông chật hẹp vô cùng, nhưng hai vợ chồng vẫn vui vẻ hạnh phúc. Tôi vẫn còn nhớ như in khi đó vợ có nói 1 câu: “Miễn là có anh thì ở đâu em cũng thấy hạnh phúc hết”.
Tôi đã phấn đấu rất nhiều để có thể cho vợ và con mình có cuộc sống tốt hơn. Sau 3 năm làm việc cật lực cuối cùng chúng tôi cũng mua được 1 căn nhà khang trang rộng rãi. Cuộc sống vợ chồng đủ đầy hơn, đặc biệt khi vợ tôi sinh con xong thì niềm hạnh phúc như được nhân lên gấp bội.
Nhưng rồi thời gian trôi qua, tôi bận rộn hơn không còn thời gian dành cho gia đình như trước. Sáng sớm ngủ dậy thì cuống cuồng đi làm, tối khuya về đến nơi thì có lúc vợ con đã đi ngủ. Biết như vậy là không tốt nhưng vì cuộc sống, vì tương lai của con cái nên phải hi sinh để kiếm tiền.
Mọi chuyện dường như không có gì đáng nói nếu như hôm đó nhà tôi không có khách. Khi vợ tất bật từ trên tầng chạy xuống, tôi nóng ran mặt khi thấy cô ấy không mặc áo ngực. Vợ tôi cũng quên mất chuyện đó nên 1 lúc sau cố ấy mới nhớ ra và lấy cớ dắt con lên nhà.
Tôi bực bội và xấu hổ với hai người bạn vô cùng. Tối đó sau khi khách khứa về hết tôi liền đi lên tầng quát mắng thậm chí cho vợ 2 cái bạt tai vì cái tội thả rông:
– Cô làm vậy để làm gì hả, cô nghèo túng đến mức không có tiền mua áo ngực mà mặc vào à? Ở đâu ra cái thói thả rông vậy hả, bao lâu nay tôi đã nhắc nhở cô rồi.
– Em xin lỗi, tại ở nhà nên em muốn mặc vậy cho thoải mái, em không biết nhà mình có khách. Nhưng ông xã à, anh không thấy vì chuyện đó mà anh đánh vợ, anh mắng em là quá đáng lắm sao? Từ khi cưới nhau đến giờ có khi nào anh vũ phu với em vậy đâu? Sao anh lại làm như thế?
Vợ nói trong nước mắt, tôi thấy mình cũng có phần sai nên bỏ ra ngoài. Khi tôi quay về thì vợ đã bỏ qua phòng con ngủ. Sáng hôm sau ai nấy đều tất bật đi làm, tôi vẫn chưa nói lời xin lỗi vì đã đánh vợ.
Tối đó tôi bận việc nên về muộn, về đến nhà thì thấy nhà cửa im lìm. Con cái đang học bài ở trong phòng, đi ngang qua nhà tắm nhìn vào tôi vô tình thấy được ảnh tượng vợ đang cởi áo ra sờ sờ rồi nhìn vào ngực mình, mặt cô ấy có vẻ đau đớn.
Rồi vợ cho mấy viên thuốc gì đó vào miệng rồi cô ấy ngồi xuống bồn cầu mặt vã hết mồ hôi. Khó nhọc lắm vợ tôi mới mặc áo ngực và khoác chiếc áo ngoài lại. Nhìn thấy cảnh tượng đó tôi sững sờ, hình như vợ tôi đang đau gì đó, có khi nào cô ấy bị u v.ú hay ung thư v.ú không? Nghĩ đến đó tôi bủn rủn chân tay, giờ thì tôi đã hiểu ra vì sao dạo này vợ ít mặc áo ng.ực lúc về nhà đến vậy.
Sợ vợ biết tôi đã thấy nên tôi vào phòng trước, thay đồ rồi ngồi bần thần bật ti vi lên. Mấy phút sau cô ấy mệt mỏi đi vào, giờ tôi mới để ý vợ gầy đi rất nhiều, xa xanh xao, mắt đầy quầng thâm:
– Anh ăn gì chưa, để em hâm lại thức ăn cho mình nhé.
– Anh ăn rồi, em mệt à hay sao mà nhìn tái mét thế kia.
– Đâu em ổn mà, chỉ là em hơi đau bụng chút thôi.
Vợ vừa nó vừa tiến tới góc tủ giấu nhẹm hộp thuốc đó đi. Nhìn thấy vậy tôi đau lòng lắm:
– Em mệt thì nghỉ đi, chuyện hôm qua anh xin lỗi nhé.
– Không có gì tại em mà, tại em ăn mặc không cẩn thận, em xin lỗi mới đúng.
– Là anh sai mà, thôi em lên nghỉ đi.
– Dạ.
Vợ nằm xuống, tôi đi tắm rồi vào ôm cô ấy ngủ. Lâu rồi cứ đặt lưng xuống là tôi ngủ không biết gì nhưng hôm nay thì khác tôi trằn trọc không ngủ được. Nửa đêm tôi lén dậy xem thuốc đó là gì, thì đúng như tôi dự đoán đó là thuốc điều trị ung thư.
Tôi sợ hãi bủn rủn đến bật khóc, có lẽ cô ấy đã đau đớn lắm. Vậy mà bao ngày qua tôi cứ vô tâm, suốt ngày chỉ biết đến công việc mà không quan tâm vợ ốm hay khỏe, gầy hay béo. Còn cô ấy cứ im lặng chịu đựng 1 mình, vừa chăm hai con,m vừa lo công việc ở cơ quan vừa bị nỗi đau thể xác lẫn tinh thần hành hạ. Càng nghĩ tôi lại càng thấy mình là 1 người chồng tồi tệ.
Khi này tôi mới có cảm giác sợ mất vợ hơn bao giờ hết, đêm đó ôm vợ trong vòng tay nước mắt tôi cứ chảy dài. Người ta nói đúng khi có không biết trân trọng lúc mất hoặc sắp mất rồi mới biết giá trị của đối phương thì đã quá muộn. Hôm nay tôi viết những dòng tâm sự này lên đây để cảnh tỉnh những ai đã có vợ có con, có gia đình mà vẫn vô tâm thì xin các anh hay thay đổi đi. Hãy quan tâm tới người thân khi còn có cơ hội. Đừng lấy lý do bận rộn ra để chối bỏ trách nhiệm nữa, người ta vẫn nói có không giữ mất đừng tìm là vì vậy. Đừng có tối ngày công việc bỏ bê vợ con như tôi, để rồi phải ân hận. suốt đời.