Thấy thằng bé ăn xin cứ ôm chân nài nỉ, vị đại gia cười khẩy bảo: “Mày ra kia bốc phân ăn đi rồi tao cho 30 nghìn”, cậu bé đáp lại câu khiến anh phải hối hận cả đời
“Mày ra kia bốc phân ăn đi rồi tao sẽ cho mày 30 ngàn ăn bữa cơm tử tế” để rồi Tấn phải ân hận suốt đời khi thằng bé đáp trả bằng câu này.
Đang đi bộ từ nhà hàng ra bãi đỗ xe lấy xe đi về nhà thì bất ngờ có thằng bé ăn xin ở đâu lao ra, cứ ôm khư khư chân Tấn mà nài nỉ.
– Chú ơi, chú cho con mấy đồng lẻ để con mua xôi ăn được không?? Con đói lắm, con nhịn ăn 2 ngày này rồi. Chú bố thí cho con đi ạ.
– Loại rác rưởi dơ bẩn này. Cút ra, buông ta ra không tao đánh chết mày bây giờ. Mày nghĩ gì mà đòi đụng tới người tao chứ?? Loại hèn hạ, dơ bẩn như mày đứng xa tao ra 5m hãy nói chuyện. Thằng điên.
– Cháu xin lỗi, nhưng cháu đói lắm. Chú là đại gia, chú thương cháu bố thí cho cháu đi ạ. Chú đánh đập cháu thế nào cháu cũng sẽ cố chịu đựng.
– Vì miếng ăn mà mày bất chấp à??
Thằng bé tội nghiệp gật đầu nhìn Tấn. Đứng tỏ vẻ bực tức Tấn ngơ ngác nhìn xung quay rồi dừng lại phía thùng rác gần đó rồi cười lớn lấy chân ấn đầu thằng bé xuống sát đât mà chỉ tay về hướng thùng rác bảo nó.
– Mày ra kia bốc phân ăn đi rồi tao sẽ cho mày 30 ngàn ăn bữa cơm tử tế.
– Chú nói cháu ra chỗ thùng rác, bốc bãi phân chó vừa mới ị lên ăn ạ. – Thằng bé tỏ vẻ ái ngại, không bằng lòng.
– Sao nào, lũ ăn xin dơ bẩn như tụi mày thì c*t cũng ăn chứ còn chê bai bãi phân chó à?? Nào, mày muốn ăn phân chó hay liếm thì tùy. Tiền của tao là mồ hôi nước mắt, tao bỏ ra 1 đồng thì tao phải thu lại được cái gì đó. Còn với mày, thì tao muốn mày mua vui cho tao. Làm đi, bữa
cơm của mày đó. Loại người như mày thì chẳng khác gì con chó hoang ngoài đường đâu.
Bắt thằng bé ăn mày bốc phân ăn Tấn nói khá lớn nên thu hút khá nhiều người hiếu kỳ xúm lạixem. Nhiều người còn coi đây là trò chơi mà đem ra chơi cược rằng thằng bé có ăn phân chó hay không?? Ngước đôi mắt đáng thương nhìn ra bãi phân chó rồi nhìn Tấn và mọi người xung
quanh, thằng bé đứng dậy giật 30 ngàn trên tay Tấn mà xé nát ném vào mặt Tấn nói câu này khiến ai cũng đứng hình.
– Cháu có chết đói cũng không bán rẻ danh dự của mình. Chú đừng nghĩ tiền có thể mua được tất cả, làm nhục người khác. Là con người cháu có sự tự trọng và danh dự của 1 kẻ ăn mày.Đời này có luật nhân quả, chú không sợ báo ứng đến với mình ư??
Cứng họng trước lời nói đanh thép của thằng bé ăn xin, Tấn tức đến tận cổ mà lại chợt ngộ ra được nhiều điều từ câu nói của thằng bé. Ném tiền vào mặt Tấn, thằng bé yếu ướt cứ thế bỏ đi không quay đầu lại mặc cho mọi người gọi nó. Đứng trơ trơ ở đó, Tấn bỗng như 1 thằng đần và bị mọi người xung quanh chỉ trích, lên án vì hành động coi thường sỉ nhục người khác 1 cách quá đắng.
Xấu hổ về việc làm của mình, Tấn vội vào chiếc xe tô ô tiền tỷ của mình lái đi mất. Thế nhưng,từ hôm đó về nhà anh luôn bị ám ảnh bởi câu nói của thằng bé ăn xin kia. Đúng, anh đã coi thường và luôn muốn biến những kẻ thấp hèn làm trò cười trò mình, nhưng Tấn đã sai, sai thật rồi.
Ngày xưa anh cũng trải qua những ngày tháng cơ cực thời thơ ấu, nhưng anh chưa 1 lần bị người ta hạ nhục mình như thế. Thế nhưng giờ giàu có, tiêu tiền như nước thì anh lại hành xử như vậy ư?? Tấn sai và hôi hận nhiều lắm.
Giờ anh muốn tìm thằng bé đó để xin lỗi và gửi tặng nó ít tiền, thế nhưng Tấn không có cơ hội làm điều đó vì sau lần gặp Tấn nó đã chết vì đói khiến anh ân hận vô cùng. Là anh đã sai và đem sinh mệnh của người khác ra đùa giỡn mua vui cho mình.
Theo Thể thao xã hội