Quất Lâm ký sự: Ngày đi 60 khách, gái bán hoa không kịp mặc quần
Theo giới “trong nghề” kể lại, “kỷ lục” ở khu Quất Lâm là một cô gái từng đi 60 khách trong ngày mùng 3 Tết.
Cày cuốc cả đêm, gái bán hoa không khép nổi chân
Đêm đầu tiên ở Quất Lâm, tôi cứ trằn trọc mãi. Mặc dù được bà H. cho nghỉ từ lúc 1 giờ, nhưng những tiếng đùa giỡn, la hét, tiếng xe máy rú ga bên ngoài làm tôi không tài nào ngủ nổi.
Đến tầm 3 giờ sáng, khi những tiếng ồn ào bên ngoài bớt dần, tôi mới thiếp đi được một lúc. Đang lơ mơ thì tiếng chuông điện thoại reo làm tôi choàng tình. Là Ngọc Anh, cô trở về sau cả đêm “cày cuốc” gần như khắp khu bãi tắm.
Tôi lúi húi chạy ra mở cửa. Ngọc Anh vừa ngáp vừa bước vào, đầu rối bù xù, quần áo xộc xệch. Cô thà người nằm xuống giường rồi quay sang bảo tôi: “Chị chịu khó để em gác chân tý nhé”. Nói xong, cô bé giang rộng hai chân rồi cởi bớt quần áo ngoài. Tôi nghĩ mông lung, cố nặn ra một câu hay ho để hỏi thăm; nhưng quay sang thì thấy Ngọc Anh đã ngủ say từ lúc nào.
Đến gần trưa, cô mới lò dò bước ra khỏi giường, vừa đi vừa đấm lưng thùm thụp. Hai cô bé mặt non choẹt, một tên Sao, một tên Vân, nhìn cô tỏ vẻ ái ngại: “Sao thế chị, đêm qua bị thằng nào ‘củ hành’ à?”
Ngọc Anh quay ra, miệng méo xệch: “Ừ, ‘nó’ bắt chị cong người như con tôm. Càng cố giãy nó càng ấn tay chân mình xuống, đau phát khóc. Mấy thằng đầu xanh đầu đỏ đúng là lắm trò quái đản. Thôi lần sau xin chừa. Bọn đấy phải để con Hồng ‘lực sĩ’ bên nhà 5x tiếp mới được”.
Tôi chạy tới dìu Ngọc Anh ra ghế. Cô tiếp tục ngồi xoạc hai chân “thẳng cẳng” như lúc đêm, uể oải với một miếng táo nhai chóp chép. Quay sang tôi, cô đủng đỉnh giải thích: “Hôm qua mười mấy thằng nó bẻ chân em sang hai bên, tê cứng luôn. Giờ cứ khép lại là khớp kêu răng rắc, đau khiếp”.
Bé Sao đang ngồi gọt táo cùng tôi, ngẩng lên cười khúc khích: “Chị mới đến nên không biết, chứ ở đây gần như đứa nào cũng chân đi hai hàng. Như em bây giờ đi đứng không thể nào khép nép được, khó chịu lắm. Làm nhiều, chân cứ xòe hết cả ra. Vài tháng nữa là chị cũng thế thôi”.
Tôi im lặng, cắm cúi nhìn vào đĩa táo, mặt đỏ bừng không biết nói gì.
Kỷ lục tiếp 60 khách một ngày
Được một lúc, bà H. từ kiot bên cạnh quay về, giục giã: “Dậy rồi à? Ghi sổ đi con, không lại quên. Hôm qua mấy phát mà nhìn uể oải thế?”
Ngọc Anh vừa ngáp dài vừa đáp lời: “Tầm 17-18 ‘cái’ u ạ. Kiểu lâu không làm giờ khô khớp hay sao ấy, đau người quá. Chỉ sợ Tết không cày được nữa thì toi”.
Nghe vậy, bà H. hoảng hốt: “Ấy! Mày giữ sức khỏe không thì u mất Tết. Mới hồi hè còn sung lắm mà”. Vừa nói, bà vừa quay sang Sao và Vân: “Chúng mày noi gương chị ấy nhé, cố lên. Cả đêm mới có mấy phát mà đã kêu giời kêu đất. Hồi uôn-cúp (World Cup 2014) nó đi hơn 40 phát một ngày đấy”.
Không ai bảo ai, cả tôi, Sao và Vân đều há hốc mồm kinh ngạc. Ngọc Anh quay sang giải thích: “Đợt đấy mùa hè nóng bức, không phải mặc quần áo nhiều. Có khi ‘thằng’ này vừa xong, mình chưa kịp đi vứt bao (bao cao su), thằng khác đã mở cửa nhảy vào. Thế là ném bao vào gầm giường, năm ệch ra ‘chơi’ tiếp. Có hôm từ chiều đến đêm, chẳng mặc quần áo lần nào”.
Thấy chúng tôi vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, bà H. khoe: “Ở đây còn nhiều đứa ‘đỉnh’ hơn nhiều. Năm kia ở nhà 4x có con bé Yến, người nhỏ tý như con Sao thôi, mà hôm mùng 3 Tết nó làm 60 ‘phát’ đấy”.
Chuyện “năng suất” của các cô gái bán hoa tôi đã nghe nhiều, nhưng tiếp 60 người đàn ông một ngày thì ngoài sức tưởng tượng. Giả sử hôm đó đông khách, cô Yến nọ làm việc khoảng 16 tiếng một ngày, thì cứ 15 phút cô lại quan hệ với một người. Sao và Vân lắp bắp: “Eo, con chịu thôi. Còn gì là người”.
Ngọc Anh tiếp lời: “Gớm, cả năm cũng chỉ có 1-2 ngày như thế thôi, chứ không thì có mà nát. Hồi hè đấy thực ra em vẫn ‘cân’ được tiếp, nhưng thôi chả ham. Đau lưng mỏi gối với rát kinh khủng, sau mấy hôm đấy cứ đi ngang như cua”.
Bà H. quay sang cô, đon đả: “Hôm nào mày cố dậy sớm, u với mày bắt xe đi Big C. Mua cái váy ống bó sát như con Linh nhà bên cạnh, mặc thêm áo khoác vào cho ấm. Lúc nào ‘chơi’ thì chỉ việc tốc ngược lên, quá tiện”.
Tôi lẳng lặng quay người bê dao đĩa vào trong bếp, vừa đi vừa lắc đầu lè lưỡi. Con số thật là khủng khiếp, nhưng ghê rợn hơn nữa là cái cách họ nói về mỗi lần quan hệ, không khác gì đếm con cá, con tôm.
Nguồn:Tamsusao