Mẹ ơi, em ăn xong rồi mẹ cho con vét bột ở xoong của em nhé, con chưa được ăn gì, con đói lắm.
Hôm qua chị gái gửi cho em câu chuyện này, em đọc mà rớt nước mắt các mẹ ạ bảo rằng em xem lại cách em đối xử với con gái đi. Cũng như người mẹ trong câu chuyện, em có 2 đứa con một trai một gái.
Lúc em sinh con gái đầu lòng, vợ chồng đang ăn nên làm ra bỗng dưng thất bại hết. Đi coi thầy thầy bảo con không hợp tuổi thế là chồng em bỗng đổi tính đổi nết đâm ra ghét con bé, hễ đi làm về thì thôi còn ở nhà là suốt ngày kiếm chuyện la mắng con. Anh hay bảo: “Mày là cái của nợ chẳng được tích sự gì? Cũng tại vì mày mà nhà mới ra nông nỗi này”.
Em dù thương con, nhưng mọi kinh tế đều phụ thuộc vào chồng nên cũng chẳng dám lớn tiếng bênh vực con, ngay cả cho con ăn uống em cũng giấu giếm không dám cho chồng biết. Vì sợ anh biết là la ghê lắm Nhiều khi em cũng thấy mình làm mẹ mà chẳng bảo vệ nổi con mình nên cũng đau xót vô cùng.
Rồi giữa cơn khó khăn, chồng em lại đi xem bói ông thầy bảo sinh con đi. Sinh con trai năm Mùi tốt nè, hợp tuổi nên sẽ hóa giải được mọi chuyện. Thế là chồng em về lên kế hoạch sinh con trai, mặc dù em không muốn nhưng cũng không dám cãi cũng nghe lời chồng đi thăm khám khắp nơi để cố sinh mụn con trai.
Cầu được ước thấy, em có thai con trai thật các mẹ ạ. Cuối năm đó em sinh con trai, không biết có phải tâm linh hay không mà công việc làm ăn của chồng em tốt lên hẳn các mẹ ạ nên chồng em cưng con trai lắm, có gì cũng dành cho con hết coi thằng bé như vàng ngọc mà không mảy may thương con gái
Con bé lúc đó 6 tuổi, đi học lớp 1 rồi nên cũng hiểu chuyện, không dám ganh tỵ với em hay đòi hỏi gì hết, cho đến một ngày em vô tình đọc được những dòng viết nguệch ngoạc của con trên giấy mà nước mắt vỡ òa:
– Mẹ ơi, con ước mẹ chơi và ngủ với con một bữa đi. Không phải con ganh tỵ với em đâu mà con nhớ mẹ
– Ba ơi con thương ba lắm, con mong ba đừng la con nữa nha ba con sẽ cố gắng ngoan
Em đọc mà ứa nước mắt các mẹ ạ, đúng là từ lúc có con trai em cũng bỏ bê con nhiều quá. Lúc trước sợ chồng nên cũng không dám bày tỏ tình yêu với con nhiều, rồi đến khi có con trai bận rộn nên em cũng quên khuấy mất con bé cứ để mặc nó tự ăn, tự ngủ, tự chăm sóc mình.
Tối qua, em đã mạnh dạn giao thằng bé cho chồng chăm và sang ngủ với con bé. Các mẹ biết con em thế nào không, nó vui và òa khóc nức nở các mẹ ạ, hỏi nó vì sao nó bảo con hạnh phúc lắm vì hôm nay con có mẹ ngủ cùng, con biết mẹ cũng thương con!
Em biết mình là một người mẹ tồi và đáng trách lắm, em chia sẻ câu chuyện của mình lên đây các mẹ có ném đá em cũng xin chấp nhận vì em đáng bị như thế. Đó cũng là bài học cho em và em cũng xin nhắn nhủ với các mẹ có 2 con, hãy luôn san sẻ tình yêu cho các con bằng nhau nha, đừng bỏ bê con lớn sẽ rất tội nghiệp bé. Gì chứ tổn thương về tinh thần thì rất khó bù đắp và nó sẽ theo con dai dẳng đến hết cuộc đời đấy, chưa kể sẽ tạo ra ra khoảng cách lớn giữa mẹ và con nữa.
Về phần chồng em, công việc đã thuận buồm xuôi gió hơn trước, em có đưa bức thư của con cho chồng xem thật không ngờ chồng cũng như em, sững sờ và ứa nước mắt khi nghĩ về hành động của mình và sau bữa đó chồng cũng thay đổi thái độ với con nên con gái em vui lắm ạ!
Còn đây, câu chuyện em đọc được, chia sẻ cùng các mẹ nha!
Gia cảnh nhà chị vốn đã khó khăn vì hai vợ chồng thu nhập chẳng được là bao. Đã vậy lúc sinh đứa con đầu lòng là gái chồng chị chán nản hẳn chẳng chịu làm ăn gì cả suốt ngày cờ bạc rượu chè. Lúc đầu chị không hiểu tại sao, sau mới vỡ lẽ là do bạn nhậu của anh kích bác: “Nhìn cái tướng con vợ mày thì lại toàn sinh gái một bề giống như bà ngoại nhà mày thôi, chắc chắn mày không có con trai nối dõi đâu”.
Anh về hạnh họe chửi bới vợ. Chẳng bao giờ bế con lấy một lần, nó khóc thế nào anh cũng mặc kệ. Thậm chí có lần con khóc quá vợ không kịp dỗ anh còn đinh lao vào đánh cả vợ cả con, may mà chị che được cho con bé nhưng chị thì phải đi cấp cứu vì trấn thương vai khá nặng. Cuộc sống của chị và con còn khổ sở hơn rất nhiều vì 3 năm liền thả mà chị vẫn chưa dính bầu.
Nhà thì cũng chẳng có tiền mà thuốc thang khám chữa, chị chỉ biết chịu đựng những trận roi vọt của chồng vì cái tội không biết đẻ. Chỉ tới cuối năm đó bất ngờ chị chậm kinh rồi thì nôn ẹo suốt 2 ngày chị mới đi mua que thử thai về thử. Chị không tin ở mắt mình khi cái que hiện lên 2 vạch: “Chị có thai thật ư?”. Nhưng rồi niềm vui chưa kịp thốt thành lời thì chị đã phải chắp tay khấn vái: “Cầu trời cho đứa con trong bụng con là con trai”.
Chị có bầu chồng chị cũng đối xử với chị nhẹ nhàng hơn tuy nhiên mọi việc trong nhà vẫn 1 tay chị cáng đáng. Anh chẳng phụ giúp gì suốt ngày tụ tập, chẳng bao giờ anh đưa vợ đồng lương nào, chỉ có khác là chị ít bị ăn đòn hơn mà thôi. Cuối cùng thì ngày chị sinh cũng đến, một đứa con trai kháu khỉnh đúng như mong ước của chồng chị. Chị cũng nhẹ hết cả người chứ nếu mà là con gái thì đúng là đời chị xuống địa ngục.
Thế nhưng từ lúc đẻ con trai tình thương của anh chị lại dành trọn cho con mà quên đi đứa con gái bé bỏng kia. Nó tự ăn tự chơi một mình, thậm chí là tự tắm khi mới 4 tuổi nữa vì mẹ bận em còn bố thì chẳng bao giờ đoái hoài tới cả. Giờ anh đã biết chăm con hơn nhưng chỉ là đưa con trai kia thôi. Lương lậu lấy về là anh mua ngay sữa bột cho con uống dù sữa mẹ vẫn đủ:
– Cho con uống sữa này nó mới thông minh mau lớn, sữa của cô làm sao mà bằng được.
– Anh…
Thấy chồng chăm con vậy thì chị cũng vui lắm, đúng là anh đối với chị khác một trời một vực khi sinh đứa con gái đầu lòng. Thế nhưng chị đâu có biết được ánh mắt đứa con gái đang thèm muốn nhìn lên cái hộp sữa của em nó. Khi mẹ pha cho em, mùi sữa ngào ngạt bốc ra nó ao ước được uống biết nhường nào.
Có hôm bình sữa của em thừa chút sữa cặn mẹ để xuống bàn ru em ngủ rồi, nhân lúc mẹ không để ý nó đã nhanh mở cái hộp rồi dốc hết những giọt sữa thừa. Chao ôi, nó thấy ngon làm sao, chẳng bao giờ mẹ pha cho nó một cốc cả. Một lần nó định lén lấy sữa của em pha liền bị bố bắt được rồi bạt tai nó và cấm động vào sữa của em khiến nó sợ són tiểu ra quần. Từ lúc đó nó không dám mon men tới bên hộp sữa nữa.
Đứa con thứ 2 cứ thế lớn lên béo tốt trong sự chăm chút của bố mẹ còn cô con gái nhỏ ngày một gầy rộc đi. Lúc đấy chị chỉ nghĩ con lười ăn nên mới thế. Để rồi một ngày vừa chuẩn bị cho con trai ăn bột xong thì con gái chạy tới bên giọng yếu ớt:
– Mẹ ơi, em ăn xong rồi mẹ cho con vét bột ở xoong của em nhé, từ chiều qua tới giờ con chưa được ăn gì, con đói lắm.
– Hôm qua mẹ tưởng con ăn cơm nhà bà nội mà, sáng nay bố không đưa con ra quán ăn sao?
– Con sang bà nội nhưng bà ăn rồi, về nhà thì bố cũng vét hết cơm cho con mực. Bố không cho con ăn sáng từ lâu rồi mà.
Chị choáng váng, cầm xong bột run run, không ngờ đứa con gái nhỏ mới 5 tuổi của chị lại phải chịu khổ cực như thế. Chị giật mình nhận ra bấy lâu nay chị chỉ chú tâm chăm sóc con trai mà quên đi đứa con gái này. Chỉ vì chị sợ chồng, sợ chồng lại hành hạ chị giống như mấy năm trước.
– Để mẹ pha sữa cho con uống rồi mẹ nấu cơm cho con ăn. Mẹ xin lỗi mẹ không phải là người mẹ tốt.
– Mẹ cho con uống sữa của em thật sao mẹ? Nhưng… nhưng con sợ bố đánh lắm.
– Con đừng sợ, mẹ cho con uống mà. Từ giờ mẹ sẽ mua sữa cho cả con và em uống. Nếu bố đuổi thì cả 3 mẹ con mình cùng đi, mẹ sẽ không bao giờ để các con phải khổ nữa đâu.
Chị ôm chặt lấy con gái, không ngờ chồng chị đã đứng trước cửa tự bao giờ. Có lẽ giâp phút đó anh cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình: “Bố xin lỗi, hãy tha lỗi cho bố. Từ giờ bố sẽ không phân biệt đối xử giữa con và em nữa đâu”.
Con nào cũng là con, đều là những đứa con mình rứt ruột đẻ ra là máu mủ của mình. Mong các ông bố bà mẹ hãy yêu thương chúng như nhau, đừng vì trọng nam khinh nữ mà khiến con cái bị tổn thương sâu sắc trong tâm hồn ngay từ khi còn nhỏ dại. Để rồi tới lúc lớn sẽ có lúc chúng oán hận bố mẹ mà làm những việc chúng ta không lường hết được