Người yêu ốm sốt hầm hập vẫn liên tục đòi chuy.ện ấ.y và lý do khiến nước mắt tôi không người rơi
Chúng tôi chuyển đến sống chung một nhà, người yêu cứ liên tục đòi hỏi chuy.ện ấ.y khiến tôi hơi choáng…
Tôi quen Phương rất tình cờ, trong dịp sinh nhật cậu bạn thân, Phương là đồng nghiệp của anh bạn tôi. Hai đứa là hai kẻ “FA” lạc lõng giữa một đám toàn có đôi có cặp. Mọi người vui vẻ trêu đùa, vun vào, ai ngờ lại thành đôi thật.
Lúc yêu tôi, Phương vừa tốt nghiệp, mới đi làm chưa lâu, cô ấy ít hơn tôi 7 tuổi. Phương trẻ, không đặc biệt xinh nhưng có duyên, tính nết hiền lành, nhu mì, nhưng ăn nói lại hài hước, thông minh. Ở canh cô ấy tôi cảm thấy rất vui.
Tôi yêu nhiều, đổ vỡ và từng trải rất nhiều. Thế nhưng sau những cuộc tình chớp nhoáng, tôi cũng thấy chán và muốn tìm một người để gắn bó lâu dài, và Phương là cô gái tôi muốn làm điều đó.
Yêu nhau gần 1 năm, tình cảm hai đứa rất tốt đẹp. Phương người lớn, biết nghĩ, sống đau ra đó, nói chung tôi cảm thấy mình rất may mắn khi yêu em. Bố mẹ tôi cũng quý Phương, gia đình hai bên đã đi lại, tính ra tết là làm đám cưới.
Chúng tôi đều ở trọ, nên sau khi xác định gắn bó tôi ngỏ ý bảo Phương về sống chung. Cô ấy lưỡng lự một thời gian nhưng sau cũng gật đầu. Tôi muốn ở chung để tiết kiệm chi phí dành làm đám cưới, hơn nữa có điều kiện chăm sóc nhau hơn.
Từ hồi về sống chung, chúng tôi mới vượt rào với nhau. Điều khiến tôi bất ngờ là việc cô ấy không còn con gái, tôi không hỏi, cũng không quá quan trọng chu.yện ấ.y, nhưng trước giờ chưa từng thấy Phương kể chuyện đã yêu ai.
Tôi đã rất ngạc nhiên vì khả năng chăn gối của Phương, cô ấy nhiệt tình, sôi nổi, đam mê. Nhưng không được bao lâu thì tôi thấy hơi chờn, vì cảm giác cô ấy có nhu cầu cao quá, bất kể lúc nào gần nhau cô ấy cũng đòi hỏi.
Hơn 1 tháng ở chung, tôi nhận thấy Phương quả đúng là người phụ nữ của gia đình. Cô ấy tháo vát, nấu ăn ngon, biết việc nhà việc cửa. Thế nhưng, tôi cứ áy náy mãi về chu.yện ấ.y, nhiều lúc tôi cảm thấy yếu thế trước em.
Rồi một ngày Phương ốm, cô ấy nóng hầm hập, không ăn được nhưng thấy tôi nằm xuống vẫn quay sang “đòi”. Tôi tránh, cũng vì thương cô ấy, ai nỡ “làm gì” khi cô ấy ốm bệt thế này. Ai ngờ Phương khóc rưng rức, cô ấy cứ luôn miệng xin lỗi tôi vì đã không còn con gái. Tôi thấy bất ngờ quá, trước giờ tôi đâu có nghĩ đến chuyện này.
Phương kể yêu một người từ năm nhất, trao cho anh ta cái ngàn vàng nhưng anh ta có người khác mà phụ em. Vì thế khi đến với tôi, em đã rất lo lắng và mặc cảm.
Tôi nghe em nói vừa thương vừa giận, hóa ra đây là lý do khiến em cứ đòi làm chuyện đó với tôi, tôi đoán em muốn bù đắp nên mới thế. Lúc ôm em vào lòng, tôi muốn rơi nước mắt, tôi yêu em đâu có phải vì mỗi chuyện đó đâu, phải làm sao cho em hiểu…
Nguồn:khoedep