Này em, thứ phụ ta chỉ để nhìn lại, tuyệt đối đừng quay lại nhặt lên…
Hãy hiểu, những gì từng tổn thương ta sẽ không nề hà làm ta lại lần khác. Nhặt lên rồi cũng lại xước hết cả tay. Đau một lần rồi thôi, chứ đừng đau hoài một vết thương đã cũ.
Đàn bà dại, chính là bằng lòng để đời mình chỉ quanh quẩn bên đàn ông. Yêu là yêu cho hết, thương là thương cho đầy, không đắn đo, chẳng màng nghĩ suy. Đàn bà sẵn sàng xem đàn ông là cả thế gian của mình.
Thế gian ấy còn chỉ vì đàn ông mà rạng rỡ mỗi ngày. Nhưng đàn bà không biết, đàn ông càng được nhận nhiều, sẽ thôi muốn cho đi. Càng được yêu thương không điều kiện, càng cảm thấy nhàm chán. Những gì có nhiều người ta sẽ thôi không trân trọng, chính là như vậy
Đàn bà ngốc nghếch, là khi không nề hà tha thứ cho đàn ông, hết lần này đến lần khác. Đàn bà không biết đàn ông luôn sẵn sàng vịn vào thứ tha và bao dung ấy mà tổn thương mình. Đàn bà cũng không hiểu, những thứ tha của mình đến cuối cùng cũng chỉ có giá trị bằng đúng sự thủy chung của đàn ông.
Đàn ông một khi đã bội bạc thì họ sẽ chẳng còn nhớ đàn bà đã từng hy sinh, tha thứ cho họ thế nào. Đàn ông cũng sẽ không hay, một lần thứ tha của đàn bà đã rút cạn đi bao nhiêu hạnh phúc thanh xuân phụ nữ. Thứ tha càng nhiều, tổn thương càng chằn chịt.
Đau lòng nhất chính là khi đàn bà biết mình dại, hay mình khờ thì cũng là lúc đàn ông biến mất. Gom hết thảy những yêu đương, thứ tha hay tận tụy một thời, đàn bà cũng chỉ có thể thấy bóng lưng đàn ông quay đi, không chút đắn đo. Hóa ra, trên cuộc đời này, chẳng điều gì như đàn bà đã nghĩ, là thiên trường địa cửu, là mãi mại một đời. Người ở bên người, cũng sẽ như thế. Thứ tha bao nhiêu, hy sinh thế nào, cũng sẽ có lúc chẳng giữ nổi một người đàn ông đã từng thề hẹn sẽ bên mình đến cuối cùng.
Đàn ông quay đi, để lại cho đàn bà cả một đống tàn tro bi thương. Đau lòng thật đấy, tổn thương cũng là thật đấy. Nhưng ngàn vạn lần, mong đàn bà đừng khi nào với tay để níu lấy người đã muốn ra đi. Kẻ muốn đi, chính là đã không còn xứng đáng ở lại. Nếu họ trân trọng ta, họ thậm chí sẽ chưa khi nào có ý định ra đi.
Là vì họ chẳng màng tổn thương ta thế nào, chỉ muốn ra đi như chưa bao giờ ở lại. Rũ hết, bỏ hết, họ chỉ là muốn ra đi như thế. Vậy thì còn gì đáng để ta níu nữa đây? Quá khứ, suy cho cùng cũng chỉ là một bức tường thành vô hình, đập chẳng nổi, phá cũng không nên. Thế thì, cứ để nó ở đó, để tháng năm rêu phong cũ kỹ mọi điều
Thế gian đàn bà dựng lên vì đàn ông sụp đổ. Thế là, niềm tin cũng kể như xong.
Đàn ông luôn nghĩ, họ có ra đi tàn nhẫn thế nào, đàn bà vẫn sẽ đứng đó đợi họ về. Đàn ông lại càng chắc chắn đàn bà sẽ không thể nào rời xa họ. Vì đàn bà yêu sâu, thương đậm, hy sinh hết thảy thế kia mà.
Họ tin vào tình yêu bao la của đàn bà sẵn sàng đón họ trở về một lần nữa. Đàn ông vịn vào tình yêu và thứ tha của đàn bà để rông ruổi, để bay nhảy cho hả hê. Chỉ là, khi quay về, họ không hề biết, đàn bà đã không còn ở nơi đó đợi chờ họ.
Như quá đủ đau lòng, như đã yêu trọn vẹn, đàn bà quay đi không chút đắn đo. Đàn bà cuối cùng cũng hiểu, thứ phụ ta chỉ để nhìn lại, tuyệt đối đừng quay lại nhặt lên. Hãy hiểu, những gì từng tổn thương ta sẽ không nề hà làm ta lại lần khác. Như thể, quá khứ kia chỉ cho ta nhìn lại, chẳng thể nào là hiện tại hay tương lai của ta.
Nhặt lên rồi cũng lại xước hết cả tay. Đau một lần rồi thôi, chứ đừng đau hoài một vết thương đã cũ. Vậy thì thà chỉ để nhìn lại, để ta biết mình đã từng kiên cường bước qua mọi điều như thế nào?
Đến cuối cùng, đàn ông sẽ không hiểu, thật ra đàn bà không ủy lụy và khờ dại để tin rằng tình yêu của đàn ông là mãi mãi. Đàn bà biết chẳng điều gì trên thế gian này là mãi mãi cả. Nhưng đàn bà bằng lòng giữ gìn, bất chấp mọi điều mà bảo vệ tình yêu đó, chỉ vì đàn ông. Là đàn ông không hiểu, có không biết giữ, mất đừng tìm!
Nguồn:PNSK