‘Ly hôn thì ly hôn, tôi sẽ không bao giờ chăm sóc mẹ anh, bà ấy đã quên những gì mình nói rồi sao?’

Khi mẹ anh ức hiếp tôi không phải chính anh là người nói tôi vô dụng, kêu tôi phải chịu đựng sao? Vậy thì bây giờ anh chịu đựng đi nhé, để xem sức chịu đựng của ai giỏi hơn, ai vô dụng hơn ai?

Mọi người thường nói, trái tim con người ta không thể nguội lạnh ngày một ngày hai, lá cây cũng không thể chuyển từ xanh sang vàng chỉ trong một ngày. Câu nói này rất đúng với trường hợp của tôi và mẹ chồng.

Khi đó vì mê muội trong tình yêu tôi đã làm tổn thương bố mẹ, sống chết để lấy anh. Nhưng thật chua xót, mẹ anh cũng không yêu thương gì tôi. Bà luôn cho rằng tôi ‘đè đầu cưỡi cổ’ con trai bà. Mặc dù đám cưới tôi không cần sính lễ nhưng bà vẫn không ưa tôi. Sau đó, nhờ sự kiên trì của chồng và cũng do tôi có thai nên bà mới đồng ý chuyện hôn sự.

Tôi có làm gì đi chăng nữa, mẹ chồng cũng không hài lòng – Ảnh minh họa: Internet

Vì không thích tôi nên trong quá trình mang thai mẹ chồng không hề chăm sóc. Tôi đi làm, về đến nhà bà để dành cả một núi công việc. Tôi không thể phản kháng, chỉ cần nói điều gì đó thôi là bà bắt đầu chửi mắng.

Ấm ức, tôi chia sẻ với chồng nhưng đổi lại là những trận cãi vã. Có lẽ thời gian yêu nhau anh ấy đã dùng tất cả sự dịu dàng cho tôi, nên sau khi kết hôn anh ấy trở thành một người hoàn toàn khác, một người con trai ngoan ngoãn, mẹ nói gì nghe nấy.

Lúc sinh con, bác sỹ đề nghị sinh mổ, mẹ chồng không đồng ý. Bà sống chết không để chồng tôi ký tên. Bà cho rằng tôi cố tình để con trai bà tốn tiền. Đến khi bác sỹ nói rằng nếu không quyết định sẽ nguy hiểm đến tính mạng, lúc này bà mới đồng ý để con trai mình ký tên.

Sau khi tôi sinh con, không thấy mẹ chồng đâu bèn hỏi chồng, anh ấy nói mẹ mệt nên về nhà nghỉ ngơi, dù sao thì cũng có mẹ tôi ở đây rồi. Lúc đó trái tim tôi nhói đau, mắt mẹ tôi cũng đỏ hoe. Tôi biết mẹ chồng ghét tôi vì đã mất nhiều tiền sinh con mà còn sinh con gái nữa.

Tháng ở cữ mới thật khủng khiếp. Vốn dĩ mẹ tôi muốn đón về ngoại chăm sóc nhưng mẹ chồng không đồng ý. Nếu làm như vậy thì bà sẽ khiến hàng xóm, họ hàng hiểu lầm. Với bên ngoài bà luôn muốn mình là một bà mẹ chồng lý tưởng. Vì vậy nên mẹ tôi đành phải ở lại chăm sóc con gái, nhưng sau đó vài ngày bố tôi bị bệnh, mẹ phải về gấp chăm sóc ông.

Mẹ chồng không thèm ngó ngàng gì đến con dâu. Bà cũng chẳng thích cháu gái, bà ăn gì tôi phải ăn đó. Thảm hơn, bà thường cho ớt vào đồ ăn. Không còn cách nào khác tôi tự mình nấu ít cháo và rau ăn cho đỡ đói, thấy vậy bà chửi tôi lãng phí. Chính thời điểm này chồng tôi đang đi công tác, tôi nói chuyện với anh nhưng đổi lại là những lời chửi mắng từ chồng, anh nói tôi vô dụng. Tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.

Trong suốt thời gian ở cữ, hầu như tôi tự chăm sóc bản thân và con gái, làm gì mẹ chồng cũng không hài lòng. Có một lần tôi hỏi mẹ chồng: “Mẹ, bây giờ mẹ đối xử với con như thế, mẹ không lo sau này con sẽ không chăm sóc mẹ sao?”. Vừa nghe xong bà cười lớn rồi nói mỉa mai:

“Tôi có con trai, cần gì cô chăm sóc, tôi chẳng sợ gì hết”.

Mẹ chồng còn nói rất nhiều điều tổn thương khác. Tôi tin rằng, khi nói những lời này bà không hề nghĩ rằng báo ứng lại đến nhanh vậy. Ba tháng sau bà bị tai nạn giao thông, năm viện nửa tháng, có thể sau này không thể tự đi được mà phải chống nạng.

Tôi thà ly hôn chứ không thể chăm sóc người đã từng ức hiếp, chửi bới mình – Ảnh minh họa: Internet

Lúc này chồng nói chuyện với tôi, anh không thể nghỉ phép dài ngày được, chăm sóc mẹ không tiện nên muốn mẹ tôi đến trông con, còn tôi xin nghỉ việc để ở nhà chăm sóc mẹ chồng. Anh nói nuôi được cả nhà.

Chồng vừa nói xong tôi liền từ chối ngay, tôi nói: “Với những gì mẹ làm và những lời mẹ nói trong suốt thời gian qua, em sẽ không chăm sóc mẹ. Anh đi hỏi mẹ xem có phải mẹ từng nói bà có con trai chắc chắn không cần em chăm sóc không?

Có phải bà từng nói rằng bà bắt nạt em đó, nếu như không chịu đựng được thì cút đi cho khuất mắt không?”. Chồng thấy vậy liền cười làm hòa rồi nói tôi đừng chấp nhặt, mẹ là bề trên, mọi chuyện đã qua thì cũng qua rồi.

Chồng thấy tôi không làm những việc như anh ta muốn nên vô cùng lo lắng. Anh ta nói rằng nếu như tôi không đồng ý thì ly hôn, anh còn nói tôi là đứa con dâu bất hiếu.

Tôi im lặng một lát rồi nói: “Tôi không để anh chăm con và gây thêm phiền phức cho anh là đã nể tình lắm rồi đó. Nếu như anh không đồng ý xử lý như vậy thì chúng ta ly hôn, hai mẹ con anh tự chăm sóc nhau. Tôi sẽ không chăm sóc mẹ anh”.

Ngày nào cũng thấy chồng cằn nhằn, nhăn nhó tôi lại thấy rất thoải mái. Khi mẹ anh ức hiếp tôi không phải chính anh là người nói tôi vô dụng, kêu tôi phải chịu đựng sao? Vậy thì bây giờ anh chịu đựng đi nhé, để xem sức chịu đựng của ai giỏi hơn ai, ai vô dụng hơn ai?

Tôi biết rằng nhiều người sẽ nói tôi quá đáng, nhưng thật sự tôi không thể làm như không có chuyện gì. Những tổn thương mà trước đây bà gây ra tôi không thể nào quên. Tôi chấp nhận ly hôn chứ không thể chăm sóc một người trước đây từng ức hiếp mình.

Theo Phụ nữ sức khỏe