Mẹ già yếu chỉ có con chó làm bạn, đến ngày bà mất các con đòi chia tài sản, đến con chó cũng giết làm thịt và rùng rợn 49 ngày giỗ của mẹ

“Người mẹ già yếu chỉ có con chó làm bạn, đến ngày mất các con nhốn nháo đòi chia tài sản, và ‘người bạn’ duy nhất của bà là con chó cũng bị làm thịt. 49 ngày giỗ đầu đến với những điều rùng rợn này…”

70 tuổi bà Tám vẫn sống trong căn nhà cấp 4 cũ từ đời ông bà để lại, dù ai nói gì bà cũng không chịu đập đi xây lại vì với bà đó là kỷ niệm. Tuổi cao sức yếu nhưng bên cạnh bà chỉ có con chó già bà nuôi đã được hơn 5 năm nay, nhiều người từ nơi khác đến không biết khi nhìn vào đều cho rằng bà Tám không có con cháu gì cả. Vậy nhưng sự thật thì bà có đến 3 người con, 2 trai 1 gái đều giàu có và thành đạt trên thành phố. Ngày đó chồng mất sớm, bà Tám một mình bươn chải nuôi 3 con khôn lớn.

Cứ tưởng con cái thành đạt thì bà được nhờ an hưởng tuổi già, thế nhưng mỗi khi bàn về cái việc nuôi mẹ thì 3 đứa con của bà Tám đều đùn đẩy trách nhiệm. Người con trai cả thì lấy lý do thường xuyên đi công tác không có thời gian chăm mẹ, cô con gái thứ hai thì đi lấy chồng rồi phải chăm sóc bố mẹ chồng. Còn cậu con trai út thì ở rể nên không dám đưa mẹ lên sống. Ai cũng bận việc nên các con của bà quyết định cho bà vào viện dưỡng lão, vậy nhưng bà Tám một mực phản đối. Nhìn các con mâu thuẫn chỉ vì việc nuôi mình nên bà Tám quyết định sống một mình trong căn nhà cũ…

( ảnh minh họa )

– Mẹ già rồi sao ở một mình được. Ở viện dưỡng lão người ta chăm sóc người già tốt lắm…mẹ cứ vào đấy rồi thì thỏang 3 anh em con thay phiên vào thăm mẹ. Chứ mẹ ở một mình thế này ai không biết lại bảo chúng con bất hiếu, giàu có mà không chăm nổi mẹ.

– Đừng bắt mẹ vào viện dưỡng lão…ở đây buồn lắm. Cứ để mẹ ở nhà còn hương khói cho bố các con rồi ông bà tổ tiên. Các con bận thì cứ lo việc…không phải lo cho mẹ. Thi thoảng đưa vợ con về thăm mẹ rồi thắp hương cho bố là được rồi.

– Mẹ đúng là già rồi nên phiền phức. Mẹ muốn vậy thì cứ ở một mình đi.

Bà Tám buồn tủi lắm, thật sự thì bà cũng muốn được sống gần con cái. Vậy nhưng bây giờ bà già rồi theo các con chỉ làm khổ nên bà chấp nhận ở một mình trong căn nhà nhỏ. Cũng may bên cạnh bà có con chó nếu không bà sẽ cô đơn vô cùng. Bà đặt tên nó là Đen vì lông nó đen tuyền như than. Hàng ngày con chó làm bạn rồi nghe lời bà răm rắp…có hôm con cái gọi về trách mắng bà thì bà cũng chỉ tâm sự cùng với con chó.

Mấy lần bà Tám ốm nằm liệt giường không ai biết vì con cái của bà cũng không gọi điện về. May nhờ con Đen chạy đi khắp hàng xóm sủa inh ỏi thì họ mới biết mà đưa bà đi cấp cứu. Cứ tưởng nghe tin mẹ nhập viện thì 3 đứa con của bà về, vậy nhưng 3 người con chỉ viện cớ bận.

– Mẹ chỉ ốm vặt thì cứ uống thuốc nghỉ ngơi là được. Bọn con bận đi làm lắm, nghỉ một ngày đã mất mấy chục triệu rồi.

Cứ vậy những lần sau ốm nặng bà Tám cũng chỉ nhờ vào hàng xóm chứ không nhờ vả gì được 3 đứa con của mình. Bà Tám cứ ốm lên ốm xuống những vẫn qua khỏi, thế nhưng tuổi già đâu tha cho ai. Lần đó bà Tám ốm nặng đến mức không qua khỏi. Khi nghe tin bà nguy kịch thì 3 người con mới hối hả chạy về, di nguyện của bà Tám không có gì ngoài việc bà chỉ vào con chó rồi nói.

– Không đứa nào được bán hay giết con chó…

Nói dứt lời thì bà Tám tắt thở, hàng xóm khóc thương bà, con chó Vàng cũng buồn thỉu khi chủ mất. Nó không ăn uống chỉ nằm bên quan tài của bà Tám….vậy nhưng riêng 3 đứa con của bà thì không rơi giọt nước mắt nào. Sau khi chôn cất bà Tám xong thì 3 người con lao vào xâu xé đòi chia tài sản từ đời tổ tiên để lại. Thậm chí người con cả còn bắt con chó Vàng để làm thịt nốt.

– Con chó này mẹ đã nói là không được thịt rồi mà. Anh cứ để nó ở vậy đi…_ Cô con gái nói.

– Để vậy làm gì cho phí. Đằng nào mẹ cũng chết rồi ai chăm nó…không khéo lại chết ngoài đường. Cứ làm thịt nó rồi đánh chén một bữa ra trò có phải hơn không. Coi như là hóa kiếp cho nó đến với mẹ.

Nói rồi 3 người con đun nước rồi lôi con chó dưới bàn thờ mẹ ra làm thịt. Con chó tru lên một tiếng ai oán trước khi chết khiến ai cũng rùng mình. Tối hôm đó thịt chó xong 3 người con mời hàng xóm sang ăn nhưng không một ai dám đụng đũa vào.

Cứ thế mọi việc vẫn diễn ra bình thường….cho đến 49 ngày giỗ của bà Tám khi 3 người con đang làm lễ thì bỗng dưng bát hương trên bàn thờ bà Tám cháy rực. Ngôi mộ của bà cũng bỗng dưng bị sập. Giây phút đó mọi người ai cũng thấy bóng dáng bà Tám đang dắt con chó Đen ẩn hiện trong làn khói hương. 3 người con của bà Tám sợ đến run rẩy rồi đang bình thường bỗng nằm co giật rồi tru lên tiếng ai oán như lúc con Đen chết. Mọi người nhìn thế chỉ chắp tay rồi cầu khấn…Có lẽ đến lúc này 3 người con của bà mới ân hận về những gì mình làm…Chỉ biết ngày hôm đó trong gian nhà cấp 4 của bà Tám lạnh lẽo và thê lương vô cùng….

Theo thể thao xã hội