Đêm định mệnh của chồng với đồng nghiệp…

Dũng ngồi thừ như kẻ mất hồn sau cuộc điện thoại của Tuyết báo đã có thai. Cảm giác vừa lo sợ, vừa hối hận xâm chiếm tâm trí Dũng. Tình cảm giữa anh và Tuyết không thể gọi thành tên.

Nó chẳng phải tình bạn và càng không phải là yêu. Hai người như hai thằng đàn ông vô tư luôn chia sẻ với nhau mọi điều. Trong tâm trí Dũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ yêu một người cùng tuổi như Tuyết.

Bất giác, Dũng căm ghét bản thân mình vì đã lỡ để xảy ra chuyện tày đình này. Tuyết và anh được cử đi làm nhiệm vụ ở văn phòng miền Nam. Mà trong đó Dũng lại khá nhiều bạn bè.

Lâu ngày không gặp, chén tạc chén thù khiến anh say sưa chổng vó. Tuyết là người dìu anh về khách sạn. Trong hơi men chuếnh choáng, lại được va chạm vào cơ thể nóng bỏng của Tuyết khiến thú tính trong người anh nổi lên. Nhưng giá Tuyết cứ kiên quyết chống cự thì có lẽ…

Nhưng việc đã lỡ rồi thì cũng chẳng thể cứ ngồi than thân trách phận được.

– Tình hình thế nào? Đúng là đã có bầu rồi chứ? – Dũng hỏi đầy vẻ lo lắng.

– Chả đúng thì tôi đùa ông chắc! Tôi không dở mà đem chuyện hệ trọng liên quan đến cả đời ra đùa với ông.

– Vậy phải làm thế nào?

– Thế ông định làm thế nào? Bảo tôi phá thai à? – Tuyết nói giọng hờn dỗi.

– Tôi…

– Ông yên tâm, nếu ông không muốn thì tôi cũng không ép ông phải có trách nhiệm gì với mẹ con tôi đâu. Con tôi tôi nuôi.

– Tôi không có ý đấy!

– Vậy ý ông là gì?

Dũng nhìn Tuyết với ánh mắt bất lực. Thực sự, giờ anh cũng chẳng biết ý mình là gì nữa. Anh không phải là kẻ vô trách nhiệm nhưng anh cũng không muốn chịu trách nhiệm gì trong lúc này. Chỉ cách đây hai ngày, Hoàng Ngân – cô gái xinh đẹp, giỏi giang nhất công ty đã nhận lời yêu anh. Đương nhiên, Tuyết chẳng có gì để so sánh với Ngân cả.

Cô vừa xấu hơn, vừa già hơn rất nhiều so với Ngân. Quan trọng là Dũng không yêu Tuyết. Mà tiến tới hôn nhân không có tình yêu với Dũng là một bi kịch. Nhưng anh cũng không thể để một cô gái như Tuyết phải khổ vì sự vô trách nhiệm của mình được.

Một trưởng phòng đẹp trai, phong độ và giỏi giang như Dũng là niềm mơ ước của rất nhiều cô gái. Bản thân anh cũng cảm thấy Tuyết không xứng với mình. Cô vừa nhiều tuổi, nhan sắc lại dưới mức trung bình. Mái tóc lúc nào cũng xơ xác, hai hàm răng đua nhau chen ra ngoài khiến hai má hóp lại như bà móm. Đã thế, giọng nói lại ồm ồm không khác gì giọng của một thằng đàn ông.

– Thôi, ông về với tình yêu của mình đi. Tôi chửa, tôi tự đẻ tự nuôi. Mà chắc gì đã phải con ông.

Tuyết vùng vằng đứng dậy đi vội ra đường. Dũng không đuổi theo, cũng chẳng thanh minh thanh nga điều gì. Bởi thực ra, anh không biết phải nói gì, làm gì lúc này. Nhưng có một điều anh biết rất rõ, cái thai trong bụng của Tuyết chính là con anh. Bởi anh biết Tuyết không quen ai khác ngoài anh.

Tiếng chuông điện thoại làm Dũng như thoát khỏi cơn mê.

– Tình yêu của em đang ở đâu đấy? Nhớ em không? – Giọng Ngân nũng nịu khiến Dũng như trút hết u phiền.

– Anh đang ngồi trong café Tình bạn. Em đến đây với anh được không.

– Vâng. Anh đợi lát em qua. Em cũng đang ở gần đó. Em có chuyện này hay lắm muốn nói với anh.

Ngân đến chỉ sau cuộc điện thoại năm phút. Dũng chợt chột dạ vì nghĩ rằng bạn gái đang theo dõi anh. Trong đầu Dũng bắt đầu trù tính những câu trả lời nếu bị Ngân tra hỏi chuyện gặp Tuyết.

– Anh biết em vừa đi đâu về không? Em đi xem bói đấy!

– Ui trời, mấy trò mê tín vớ vẩn, em tin làm cái gì. Đi làm gì cho tốn thời gian, tốn tiền bạc.

– Chuyện hệ trọng cả đời thì em cũng phải đi tham khảo chứ! – Ngân nói giọng đầy vẻ hậm hực

– Gì mà kinh thế. Thế “thầy” bảo sao? – Dũng nhấn giọng chứ “thầy” đầy vẻ mỉa mai

– Thầy bảo năm nay em lấy chồng, sinh con thì sẽ đại phú đại quý. Nếu không phải năm nay thì là bốn năm sau mới được cưới. Không thì phạm vào sao gì ấy – em cũng chẳng nhớ. Mà giờ đã gần hết tháng hai rồi, nếu sinh con trong năm nay thì phải….

– Phải làm sao? Hay bây giờ mình đi… – Dũng bỡn cợt

– Em nói nghiêm túc mà anh cứ đùa! – Ngân giận dỗi. – Anh có yêu em thật không hay chỉ lợi dụng em?

– Sao em có thể nghĩ thế? Chẳng lẽ em không tin anh?

– Thế anh có định lấy em không?

– Có chứ!

– Thế thì cưới sớm hay muộn có khác gì nhau. Năm nay được tuổi thì làm luôn sau này sự nghiệp, tiền tài tấn tới. Chả hơn để vài năm nữa rồi có khi lại chả đến được với nhau.

– Em nói đúng. Nhưng….

– Nhưng anh không muốn cưới em chứ gì? Em biết ngay mà. Chỉ coi em là trò đùa thôi đúng không?

– Anh coi em là trò đùa anh chết luôn. Chỉ có điều…

– Chả có điều tiếng gì cả. Tùy anh thôi.

Ngân vùng vằng đứng dậy. Dũng hốt hoảng thanh toán tiền cà phê rồi đuổi theo nhưng không kịp. Ngân nhanh chóng trèo lên một chiếc taxi đi mất. Cô cũng không nghe điện thoại của Dũng.

Ảnh minh họa

Thực ra, Ngân đã nghe những lời đồn thổi về chuyện mang thai của Tuyết nên cô muốn thử xem ý tứ của Dũng thế nào. Thái độ lưỡng lự của Dũng càng khiến Ngân thêm tin vào những lời đồn kia.

Dũng một mình đi bộ trên con đường vắng hun hút. Cái lạnh ngọt ngào cuối xuân càng khiến lòng anh tê tái. Tâm trạng ngổn ngang những suy tính, những tiếc nuối. Những cái giá như cứ luẩn quẩn trong đầu anh. Nhưng khi người ta nói “giá như” cũng có nghĩa mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Dũng về đến nhà trong tâm trạng vô cùng nặng nề. Mẹ anh vẫn ngồi bên bàn ăn chờ anh. Bà không bao giờ gọi điện nhưng luôn ngồi chờ cơm. Việc đó khiến Dũng rất khó chịu nhưng nó cũng làm cho anh có thói quen về nhà đúng giờ để mẹ khỏi chờ đợi.

– Nay đi đâu mà về muộn thế? Cũng không điện cho mẹ. Ăn cơm đi nào để mẹ hâm lại thức ăn.

– Con ăn rồi mẹ.

– Vậy thì mẹ cũng không ăn nữa. Con đi tắm rửa rồi đi ngủ đi.

– Mẹ ăn đi. Để con ăn cùng mẹ vậy.

Dũng miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn nhưng miệng anh không còn cảm giác ngon nữa. Nó mặn chát những suy tính, những lo lắng giằng xé.

– Con hôm nay có chuyện gì thế? Công việc có gì không ổn à?

– Nếu một người đàn ông làm mẹ có thai rồi bỏ mẹ. Mẹ sẽ làm gì?

– Mẹ chẳng làm gì cả. Mẹ sẽ tự đẻ và nuôi con khôn lớn. Cuộc đời công bằng lắm con ạ. Những kẻ nhẫn tâm bỏ con mình để theo gái đẹp lắm tiền nhiều của rồi sẽ phải trả giá. Bố con là ví dụ đấy. Làm mẹ có thai rồi bỏ mặc mẹ để lấy vợ khác. Giờ ông ấy cũng có sung sướng gì đâu. Vợ thì ngoại tình, con cái thì coi thường. Gieo nhân nào gặp quả đấy thôi con ạ. Loại đàn ông tham sang phụ bần rồi sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu. Mà sao lại hỏi thế. Hay đã làm đứa nào có thai rồi?

– À không! – Dũng gượng cười. – Con chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi. Mẹ ăn cơm đi.

Bà Hạnh nhìn con trai với ánh mắt đầy nghi hoặc. Linh cảm của một người mẹ cho bà thấy đang có điều gì bất ổn xảy ra với con trai mình. Nhưng nó không nói thì bà cũng kệ. Xưa nay bà cũng ít khi can thiệp vào chuyện riêng của con.

Làm mẹ đơn thân cả cuộc đời, bà dồn hết tình yêu thương cho con nhưng lại rất nghiêm khắc và nguyên tắc trong việc dạy dỗ con. Dũng trở thành một người trưởng thành, tự lập và chín chắn như vậy có công rất lớn của bà.

Dũng ăn vội bát cơm rồi về phòng mình nằm. Những lời của mẹ khiến anh suy nghĩ. Hơn ai hết, Dũng thấu hiểu những thiệt thòi, tủi hờn của một đứa trẻ không cha. Anh không muốn chính anh lại trở thành một người cha ích kỷ để con anh phải chịu đựng những gì mà anh đã phải trải qua. Nhưng bỏ Ngân để lấy Tuyết là điều anh chưa sẵn sàng.

Tiếng chuông điện thoại làm Dũng giật mình.

– Anh Dũng à? Em Loan cùng phòng với Tuyết đây ạ. Hôm nay anh và Tuyết có chuyện gì mà cô ấy lên sân thượng ngồi suốt từ lúc về đến giờ. Nói thế nào cũng không xuống.

– Đưa điện thoại cho Tuyết hộ anh với.

– Chị ấy không nghe đâu anh. Hình như đang khóc trên đó anh ạ. Anh đến xem thế nào đi. Em lo lắm.

Dũng vội vàng đến chỗ Tuyết khi đồng hồ đã chạm đến mười hai giờ đêm. Tuyết vẫn đứng lặng im trên sân thượng tòa chung cư giữa thủ đô Hà Nội nhìn xa xăm với bộn bề những suy tính. Quãng thời gian trước mắt sẽ vô cùng khó khăn với cô.

Tuyết chưa hình dung được hết những khó khăn khi phải nuôi con một mình. Nhưng cô biết, nó không hề dễ dàng chút nào. Thực ra, cô rất yêu Dũng. Tuyết cố giấu kín tình yêu đơn phương ấy trong lòng bởi cô biết mình không xứng với anh. Một người giỏi giang, phong độ như vậy không thể thuộc về một cô gái xấu xí như cô được.

Ảnh minh họa

Dũng tiến lại gần nhưng Tuyết không hề biết. Những tiếng thút thít của Tuyết như những nhát dao cứa vào tim Dũng. Bất giác, anh giang tay ôm chặt Tuyết từ phía sau.

– Tuyết! Lấy tôi nhé. Làm vợ tôi nhé!

Tuyết cố vùng vẫy một cách yếu ớt khỏi vòng tay của Dũng. Cô nức nở như một đứa trẻ. Lời nói của Dũng khiến cô tổn thương. Tuyết đâu cần sự ban phát tình yêu như vậy. Cô cũng không phải là kẻ chấp nhận sự bố thí tình cảm của kẻ khác.

– Ông dở vừa thôi! – Giọng Tuyết đầy vẻ giận dỗi. – Yêu đương gì mà cưới. Ông tưởng hôn nhân là trò đùa của ông à? Tôi là thứ để ông đùa cợt à?

– Tôi nói rất nghiêm túc mà. Tôi không muốn con sinh ra không có bố. Hãy cho tôi có cơ hội làm tròn bổn phận của một người đàn ông đi mà.

– Tôi có bắt đền ông đâu mà ông cứ phải lăn tăn. Hôn nhân không có tình yêu sẽ chỉ đem đến bi kịch cho cả hai thôi.

– Ai bảo không yêu? Không yêu mà… – Dũng bối rối. – Tôi yêu Tuyết mà. Cho tôi cơ hội được làm chồng của Tuyết đi!

– Thế còn Ngân thì bỏ cho ai? Yêu tôi mà lại cưa cẩm cô gái khác là yêu kiểu gì?

Tuyết giật mạnh tay Dũng ra khỏi người cô. Cảm giác bị xúc phạm khiến nước mắt cứ thế chảy tràn trên mặt Tuyết. Cô chạy thật nhanh xuống cầu thang bộ. Dũng cố gắng đuổi theo. Anh ôm chặt Tuyết vào lòng mặc cô cố vùng vẫy để thoát ra. Trước sự cương quyết của Dũng, Tuyết đành nhượng bộ đứng nức nở để mặc anh ôm ghì lấy mình.

– Mình cưới nhé! – Dũng thầm thì.

Tuyết càng khóc to hơn trước bởi những lời thủ thỉ của Dũng. Có lẽ, cô khóc vì tủi hờn và sung sướng. Đám cưới với Dũng là giấc mơ mà cô thường gặp hàng đêm.

Dũng về đến nhà đã quá nửa đêm. Bà Hạnh vẫn ngồi xem tivi ở phòng khách. Thấy con trai về, bà tắt tivi và đi vào phòng ngủ. Đó là hành động thường thấy của bà mỗi lần con trai về muộn. Nó như một sự trừng phạt khiến Dũng luôn cảm thấy áy náy và không dám về muộn nữa. Nhưng hôm nay, Dũng không còn tâm trí để ý đến hành động của mẹ. Anh về nhà, nằm vật ra giường với tâm trạng hoang mang khó tả.

Cả đêm Dũng không sao chợp mắt được. Những dự định tốt đẹp, những ước mơ về một gia đình với cô vợ xinh đẹp, dễ thương và những đứa con đẹp như thiên thần dường như đã tan vỡ. Tuyết chưa bao giờ mảy may có trong suy nghĩ của Dũng. Với anh, Tuyết chỉ có thể là bạn chứ không bao giờ có thể trở thành vợ, thậm chí người yêu của anh được. Vậy mà…

Có thể quyết định này của Dũng sẽ đem đến bi kịch cho cuộc đời anh. Nhưng lúc này, nó là quyết định đúng đắn. Chí ít nó cũng giúp anh bớt đi cảm giác tội lỗi. Cứ để Tuyết sinh con xong, rồi nếu không hợp nhau thì có thể chia tay. Ít ra, anh cũng được đường đường chính chính là cha của đứa bé trong bụng cô.

Dũng nhắn tin cho Ngân ngay khi trời bắt đầu sáng. Anh không đủ can đảm để nói chuyện trực tiếp với Ngân.

– Anh làm một cô gái khác có bầu. Tháng sau anh sẽ tổ chức đám cưới với cô ấy. Mình chia tay em nhé.

Dũng nhìn trân trân vào dòng tin nhắn hơn tiếng đồng hồ trước khi gửi nó. Dòng tin nhắn ngắn gọn ấy như bóp nghẹt con tim đang rỉ máu của anh. Dũng chờ đợi hồi âm của Ngân như chờ đợi một sự trừng phạt nặng nề nhất.

Nhưng anh chỉ nhận được sự im lặng. Không hiểu Ngân đã đọc tin nhắn chưa? Cô ấy có giận dỗi, có khóc lóc gì không? Làm người yêu đau khổ là tội lỗi, là sự đốn hèn nhất của một gã đàn ông.

Suốt cả ngày hôm đó, Ngân và Tuyết đều tránh mặt Dũng. Dường như cả hai đều đang muốn có thời gian để suy nghĩ về mối tình của hai người với Dũng. Còn Dũng như kẻ mất hồn. Anh cũng không dám đối mặt với bất cứ ai trong hai người phụ nữ ấy cả.

Anh không dám nhìn vào đôi mắt u buồn của Tuyết, càng không dám đối mặt với Ngân. Sẽ có nhiều người nói anh hèn. Và có lẽ anh… hèn thật. Dũng tự cho mình là một kẻ hèn hạ để ngồi chôn chân trong văn phòng đến khi không còn một bóng người.

Dũng rút điện thoại ra nhưng điều mà anh mong mỏi vẫn chưa đến. Ngân vẫn im lặng.

– Em giận anh lắm à. Anh xin lỗi đã phụ tấm lòng của em! – Dũng nhắn tin cho Ngân mà nước mắt cứ ứa ra.

– Không! Em chả làm gì phải giận anh. Em phải cám ơn anh mới đúng. Một người đàn ông nói yêu em mà đi làm người khác có thai thì không xứng đáng với tình yêu của em. Cám ơn anh đã lộ bộ mặt bỉ ổi của mình ra sớm để em có thể nhận ra.

– Anh xin lỗi! Em cứ chửi mắng, sỉ vả anh đi. Anh nhận hết. Anh xứng đáng bị như vậy. – Dũng nức nở.

– Không! Chúc anh hạnh phúc. Nếu còn tôn trọng em thì đừng nhắn tin hay gọi cho em nữa. Coi như người lạ đi anh nhé.

Dũng ôm điện thoại vào lòng và nấc lên từng tiếng. Từ nhỏ tới lớn, anh chưa bao giờ khóc như vậy. Hình như, tình yêu làm trỗi dậy phần trẻ con trong con người anh.

– Chưa về à? Đi ăn tối không? Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với ông.

Dòng tin nhắn của Tuyết khiến Dũng giật mình. Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt sạm đi vì suy nghĩ. Dũng vơ lấy một mớ giấy trên bàn lau nước mắt rồi bấm số gọi cho Tuyết.

Hai người hẹn nhau trong một quán café có những ô nhỏ tạo ra những khoảng không gian riêng tư cho các cặp tình nhân tâm sự. Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau vào nơi như thế này.

– Tôi muốn hỏi lại ông, điều hôm qua ông nói với tôi là điều ông muốn hay chỉ là phút bốc đồng mà nói bừa?

– Chuyện liên quan đến cả cuộc đời nói bừa thế nào được. Tôi định đầu tháng sẽ cưới. Nếu Tuyết đồng ý, mình phải bắt tay vào chuẩn bị ngay không thì sẽ không kịp đâu.

– Tôi cũng đã suy nghĩ suốt đêm qua rồi. Dù sao thì tôi cũng muốn con tôi có một người bố đàng hoàng. Chúng ta thống nhất thế này nhé. Mình tổ chức đám cưới. Cứ cưới cho bàn dân thiên hạ biết mình đã thành vợ chồng đã. Sau khi tôi sinh con. Nếu cảm thấy ở được với nhau thì ở, không thì ly hôn. Chưa cần làm đăng ký kết hôn vội, sau này bỏ nhau lại rườm rà.

– Được. Vậy mình thống nhất như thế nhé. Ngày mai tôi sẽ đến nhà Tuyết xin phép các cụ, Tuyết cũng về nhà để tôi giới thiệu chính thức với mẹ.

– Tôi xin nghỉ ngày mai rồi. Có gì cần giải quyết thì mình xử lý gọn đi. Đợi đến ngày là cưới. Cũng chả mời đông bạn bè làm gì.

Dũng cảm thấy nhẹ nhõm sau cuộc nói chuyện thẳng thắn với Tuyết như hai gã đàn ông với nhau. Đó cũng là một ý tưởng không tồi trong hoàn cảnh này. Ngược lại, một niềm vui ngấm ngầm chảy tràn trên từng làn da thớ thịt của Tuyết. Cô hạnh phúc vì được cưới người mình yêu.

Đương nhiên, cô cũng chẳng dễ dàng buông bỏ để anh tuột khỏi vòng tay mình. Nhưng tất cả đều ở phía trước. Cuộc sống vợ chồng những tháng cô mang thai sẽ là một thử thách để cả hai người kiểm nghiệm sức chịu đựng của nhau.

Dũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến như vậy. Dù không nói lý do vì sao hai người là bạn thân thiết của nhau từ khi học phổ thông đến giờ bỗng dưng muốn cưới nhưng ba mẹ của Tuyết đều vui vẻ chấp nhận. Thậm chí, mẹ Tuyết còn tỏ ra phấn khích trước quyết định của các con. Bà tuyên bố sẽ cho vợ chồng Dũng căn chung cư cao cấp để làm của hồi môn. Vượt qua một cửa ải khiến cả hai cảm thấy nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, mẹ Dũng vẫn mong con trai cưới được một cô gái xinh đẹp, ngoan hiền. Đương nhiên, Tuyết chỉ đáp ứng được tiêu chuẩn ngoan hiền, còn ngoại hình của cô thì có thể sẽ bị chấm điểm âm. Bà Hạnh khá bất ngờ với quyết định của con trai. Nhưng linh cảm của một người mẹ khiến bà nhận ra được điều mà con trai không dám nói ra.

– Nó có bầu rồi à? – Bà nhìn thẳng vào Dũng với vẻ mặt nghiêm nghị đến phát sợ.

– Vâng, hai tháng rồi mẹ ạ! – Dũng ấp úng.

– Vậy thì cưới. Nhưng sau này sướng khổ đừng có kêu ca khóc lóc gì đấy nhé
.
– Con cám ơn mẹ nhiều ạ. Con có thêm một đề nghị. Mẹ của Tuyết có cho bọn con một căn nhà. Con muốn trước khi cô ấy sinh con, mẹ cho chúng con ra ở riêng ngoài đó. Khi nào sinh con xong, chúng con sẽ chuyển về ở với mẹ.

– Đấy là ý của nó hay ý của con? – Bà Hạnh tỏ vẻ khó chịu.

– Là ý của con mẹ ạ. Con muốn cô ấy được thoải mái với cả không muốn mẹ phải vất vả. Phụ nữ mang bầu nhiều cái phức tạp. Dù sao cũng chỉ có sáu, bẩy tháng thôi mà mẹ. Rồi con hứa sẽ chuyển về ở với mẹ để mẹ trông cháu cho bọn con. Con cũng hứa ngày nào cũng về thăm mẹ mà.

– Nhà chỉ có hai mẹ con, con muốn làm thế nào cho hợp lý thì làm. Con dâu là phải về nhà chồng.

– Chỉ sáu tháng thôi mà mẹ.

– Thôi được rồi. Chiều nó vừa vừa thôi không sau này nó trèo lên đầu lên cổ đấy con ạ. Đàn ông phải có chính kiến của đàn ông.

Dũng mỉm cười biết mình đã thắng. Từ xưa đến nay, không bao giờ bà Hạnh từ chối những mong muốn của anh. Nhưng lần này, anh cảm thấy mình có lỗi với mẹ. Dường như những kỳ vọng của bà dành cho anh cũng sụp đổ như chính nhưng mơ ước trong lòng anh vậy.

Thực ra, bà Hạnh không hề cảm thấy thoải mái khi Dũng lấy Tuyết. Nhưng bà không muốn cháu mình lại rơi vào bi kịch mà bố nó đã phải chịu đựng. Con người, sống là vì con. Bà đã hết lòng vì Dũng, bà cũng muốn anh sống có trách nhiệm với những đứa con của mình. Vì vậy, dù không vui nhưng bà vẫn chấp nhận để anh cưới Tuyết.

Đám cưới của Dũng và Tuyết không có đông khách mời. Gia đình hai bên thống nhất tổ chức gọn nhẹ và ấm cúng. Hai người cũng không mời nhiều bạn bè. Ngân cũng đến dự đám cưới. Cô tỏ ra khá bình thản trước cuộc hôn nhân của người yêu cũ.

Dường như, tình yêu mà cô dành cho Dũng không đủ lớn khiến cô phải đau khổ khi vuột mất anh. Thái độ ấy của Ngân làm Dũng bớt cảm giác tội lỗi hơn. Nó khiến anh thấy thanh thản và thoải mái trong đám cưới có phần tẻ nhạt của mình.

Sau một ngày mệt nhoài, cả hai về căn chung cư đã được bọn em út em thân tín trang trí lộng lẫy. Đêm bắt đầu buông. Ánh đèn rực rỡ tỏa ra từ những căn nhà trong thành phố như những vì sao. Cả vũ trụ như ngừng trôi. Một sự yên lặng đến tuyệt đối xâm chiếm cả căn nhà.

Tuyết và Dũng ngồi đối diện nhau trên bộ ghế sofa còn nguyên mùi da. Cả hai cùng nhìn ra ngoài ban công rực rỡ ánh đèn. Họ im lặng theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.

Bất giác, Dũng quay sang nhìn Tuyết. Hình như cô ấy đang khóc. Nước mắt đàn bà có một sức mạnh ghê gớm khiến gã đàn ông mạnh mẽ đến đâu cũng phải mềm lòng. Dũng lo lắng chạy lại chỗ vợ. Hai tay anh rụt rè đặt lên vai vợ.

– Tuyết sao thế? Lấy tôi làm Tuyết cảm thấy thiệt thòi lắm à? Tôi sẽ cố gắng bù đắp cho Tuyết mà.

– Vợ chồng mà ông ông, tôi tôi thì còn ra thế nào. Phải đổi cách xưng hô đi! – Tuyết đưa tay nắm lấy tay Dũng.

– Xưng anh em thì hơi ngượng vì hai đứa mình cùng tuổi. – Dũng cười khùng khục đầy khoái chí. – Hay tạm thời cứ lấy tên gọi để xưng hô nhé.

Tuyết nhìn Dũng mỉm cười gật đầu. Chưa bao giờ Dũng thấy cô dịu dàng đến vậy. Anh mạnh bạo vòng tay ôm eo Tuyết. Cô để mặc cho bàn tay ấm nóng của anh siết chặt lấy mình.

– Ôm mạnh quá làm con đau đấy.

Tuyết quay người lại đặt lên má chồng nụ hôn dịu dàng. Hai người quấn chặt vào nhau như đôi sam. Dường như cả thế giới chỉ còn hai người ở bên nhau.

– Này, phải kiêng đấy! Ba tháng đầu thai kỳ mà…là không tốt đâu.– Giọng Tuyết đầy hốt hoảng.

Dũng buông lỏng vòng tay khỏi người vợ. Những ham muốn vừa bùng lên trong con người anh vẫn cháy ngùn ngụt. Nhưng tất cả phải hi sinh vì sự phát triển của con.

Hai người đứng nhìn ra ánh đèn rạng rỡ của thành phố về đêm. Vòng tay ấm áp của Dũng làm Tuyết thấy hạnh phúc vô bờ. Giấc mơ về một gia đình hạnh phúc bắt đầu thành hiện thực. Cô bám chặt vào tay chồng, đầu tựa vào vai anh. Cô sẽ phải cố gắng thật nhiều để vòng tay ấy mãi mãi thuộc về mình.

Còn Dũng, anh không thể lý giải nổi tâm trạng của mình lúc này. Tuyết vừa gần gũi, vừa xa lạ với anh dù hai người đã biết nhau từ khi còn rất trẻ. Anh cố ôm Tuyết cũng chỉ vì nhìn thấy cô khóc mà thôi. Nhưng cảm xúc, ham muốn của anh với vợ là có thật. Dũng cũng ngạc nhiên vì điều đó.

Dũng bắt đầu lên mạng tìm hiểu về việc mang thai của phụ nữ, cách chăm sóc phụ nữ lúc mang thai. Thời gian xin nghỉ sau lễ cưới anh dành để tìm hiểu về việc chăm sóc bà bầu, những biến đổi về tâm sinh lý của bà bầu. Anh muốn chuẩn bị chu đáo nhất cho sự ra đời của con.

Sau hai ngày nghỉ, Tuyết bắt đầu đi làm trở lại. Công việc ở phòng kế toán cuối năm không cho phép cô nghỉ dài. Dũng thì còn khá nhiều thời gian. Dự án của anh đã hoàn thành nên anh có nhiều thời gian rảnh trước khi bước vào một dự án mới.

Ở nhà một mình, Dũng thấy trống vắng đến rợn người. Anh mong Tuyết về sớm để có người trò chuyện. Dũng quyết định sẽ làm một điều gì đó bất ngờ cho vợ. Mấy hôm nay, Tuyết bắt đầu có biểu hiện nghén. Cô bị dị ứng với mùi thức ăn và thường nôn hết những thứ có dính dáng một chút dầu mỡ.

Dũng đi mua những thứ mà Tuyết thích ăn. Vì là bạn bè thân thiết nên Dũng và Tuyết đều rất rõ sở thích của nhau. Anh muốn tự tay chuẩn bị bữa cơm cho vợ để bày tỏ thành ý.

– Bà mẹ của năm về đây rồi. Xin mời vào thưởng thức bữa tối nào! – Dũng cười rạng rỡ khi Tuyết vừa bước vào nhà. Tuyết lại nôn hết làm Dũng lo lắng. Hi vọng mọi chuyện sẽ được cải thiện sau bữa cơm do đích thân anh nấu nướng. Nếu được, anh sẽ cố gắng nấu ăn thật tốt cho đến khi cô sinh em bé.

Dũng nhanh nhảu tranh phần rửa bát của vợ. Người ta bảo, phụ nữ cần thoải mái nhất khi sinh nở thì con mới phát triển toàn diện được. Dũng không muốn Tuyết phải suy nghĩ hay bận tâm về bất cứ điều gì.

Nhìn Dũng vừa rửa bát vừa nghêu ngao mấy điệu hát trữ tình mà Tuyết thấy bình yên lạ. Hạnh phúc cũng chỉ đến thế là cùng thôi chứ cần gì phải tìm kiếm đâu xa.

Lấy lý do phải đi bộ cho sau này dễ sinh, buổi tối nào Dũng và Tuyết cũng đi dọc con phố hun hút tối. Thỉnh thoảng, Tuyết lại khoác tay Dũng, đầu dựa vào vai anh mà đi. Những lúc ấy, cô cảm thấy hạnh phúc và an toàn đến lạ. Còn Dũng thấy mình thật lớn lao mỗi khi được Tuyết dựa vào. Cảm giác được là chỗ dựa cho người khác mới thích thú làm sao.

Đêm về, nằm cạnh nhau, thỉnh thoảng Tuyết chủ động ôm hôn chồng. Những cử chỉ âu yếm khiến hai người gần gũi với nhau hơn. Những ngại ngùng, khó chịu ban đầu nhường chỗ cho sự dịu dàng, thân thiết đến không ngờ.

Giữa hai người là một thứ tình cảm gì đó rất khó gọi tên. Dũng luôn thu xếp thời gian để về sớm chăm sóc Tuyết. Ngược lại, Tuyết tận hưởng sự dịu dàng, chu đáo của chồng một cách đầy hạnh phúc.

Thấm thoắt, Tuyết đã mang thai được 7 tháng. Trời Hà Nội cũng bắt đầu bước vào mùa đông lạnh lẽo. Gió heo may hun hút thổi cuốn theo hương hoa sữa nồng nàn đến nao lòng. Những hôm trời lạnh, Tuyết nấp sau lưng Dũng đi dạo trên con đường quen thuộc. Mùi hoa sữa quyện với sự im lặng khiến cả hai bối rối. Những lúc ấy, Dũng thường nắm chặt tay Tuyết không rời. Hai người cứ thế bước đi bên nhau trên con đường vắng.

Bụng Tuyết càng ngày càng to. Bà Hạnh thỉnh thoảng lại đến để dặn dò cái này, yêu cầu cái kia. Bà cũng mong sớm có cháu bồng cháu bế nên càng muốn con dâu phải cẩn thận giữ gìn.

Tuyết tuyệt đối tuân theo những “chỉ thị” ấy khiến bà Hạnh hết sức vừa lòng. Đó là điểm cộng duy nhất của Tuyết trong mắt bà. Dũng cũng nhận nhiều việc hơn để làm. Anh thường thức rất khuya để hoàn thành công việc.

Thỉnh thoảng, anh lại ngắm nhìn vợ nằm ngủ thiêm thiếp trên giường với ánh mắt khó tả. Đôi khi, nhìn cái dáng lặc lè như con lật đật của vợ đi ra đi vào nhà vệ sinh mà Dũng thấy thương lạ.

Dũng yêu cầu Tuyết phải xin nghỉ việc sớm để ở nhà dưỡng thai. Anh không muốn vợ cứ phải vác bụng bầu vật vã đi làm việc từ sáng đến tối. Những lúc như vậy, anh thấy mình bất lực và hèn kém lắm.

Kể từ khi kết hôn, hai người chưa một lần làm “chuyện ấy”. Ban đầu là ngại ngùng, lạ lẫm, khi đã thân thiết thì lại sợ ảnh hưởng đến thai nhi vì bụng của Tuyết rất to. Sự kìm nén lâu ngày đôi khi cũng khiến Dũng cảm thấy khó chịu.

Một gã đàn ông bừng bừng sức sống như vậy lại phải “nhịn” thì không khác gì cực hình. Có lẽ vì thế nên đôi khi, những hình bóng cũ, những gương mặt cũ lại khiến Dũng nhức nhối trong tim.

Thỉnh thoảng, Dũng lại lấy cớ có công việc đột xuất để đi đến những quán bar quen thuộc như cách anh xả đi những bức bối trong người. Đương nhiên, Tuyết không bao giờ nói gì. Cô chỉ ngồi lặng lẽ chờ anh đến tận hai giờ đêm mới chịu đi ngủ. Anh vừa về đến nhà thì Tuyết cũng đứng dậy một cách đầy mệt mỏi từ ghế sofa ngoài phòng khách để đi về phòng.

Đôi khi, sự im lặng của người phụ nữ có sức nặng gấp vạn lần những lời than vãn. Dũng cảm thấy mình rất có lỗi với vợ dù rằng anh biết Tuyết chẳng có lý do gì để trách cứ hay giận hờn anh cả.

Sau những lần Tuyết ngồi chờ anh trở về, Dũng cũng bớt đi chơi đêm. Anh không muốn làm phiền người khác. Đó là thói quen đã in sâu vào tâm trí Dũng từ khi còn rất nhỏ.

Đến tháng thứ 8, Tuyết đã tăng 20 kg. Số cân nặng lên quá nhanh khiến người cô trở nên tròn xoe như một chiếc lồng bàn. Dáng đi lặc lè như vịt bầu vừa nặng nề vừa khá hài hước. Da vùng bụng, ngực rạn nứt thành những đường chằng chịt nhìn đến xấu xí. Dù vậy, Tuyết cũng chẳng nghĩ đến chuyện giữ gìn vóc dáng. Cô chỉ mong ăn thật nhiều để con phát triển nhanh nhất.

Ở nhà, Tuyết mở những clip hài hước để xem và cười một mình. Sau khi xem chán, cô thường một mình lang thang dọc hành lang khu chung cư. Ngồi mãi một chỗ cũng khiến người ta thấy cuồng chân.

Một buổi sáng, Dũng đi làm được hơn một tiếng thì Tuyết bắt đầu cảm thấy đau bụng. Những cơn đau nhói lùi xuống dưới khiến cô sợ hãi. Tuyết vội vàng gọi chồng về. Những lúc thế này, cô sợ ở một mình.

Ảnh minh họa

Dũng có mặt ở nhà sau khi Tuyết gọi nửa tiếng. Anh vội vàng đưa vợ đi bệnh viện. Bác sĩ kết luận cô bị động thai và phải nằm một chỗ khoảng một tuần để theo dõi. Dũng cẩn thận đưa Tuyết về nhà. Anh gọi điện xin phép lãnh đạo công ty cho làm việc ở nhà để tiện chăm sóc vợ.

Bây giờ Tuyết là kiến chúa. Dũng sẽ là kiến thợ đi kiếm thức ăn mang về cho Tuyết. Kiến chúa cứ việc nằm một chỗ, cấm có đi lại lộn xộn. Mọi thứ để Dũng lo.

– Nằm mãi một chỗ chán lắm. Một hai ngày không thấy có vấn đề gì là được rồi. Tuyết mà không được đi lại thì như kiểu bị cực hình ấy! – Tuyết nũng nịu.

– Không! – Dũng tỏ ra kiên quyết. – Ít nhất cũng phải năm ngày mới được di chuyển. Sắp đến kỳ sinh rồi càng phải cẩn thận.

Tuyết hạnh phúc gật đầu. Chưa bao giờ cô nghĩ Dũng lại là một người chồng chu đáo đến vậy. Nằm nhìn chồng tật bật làm việc, nấu nướng, thỉnh thoảng lại hỏi xem Tuyết muốn ăn gì, uống gì…mà lòng Tuyết thấy ấm áp đến kỳ lạ.

Ngoài kia, những cơn gió mùa đông mang theo cái lạnh bắt đầu tê tái vào mỗi sớm mai.

Tin Tuyết bị động thai làm kinh động cả hai bà mẹ. Hai bà thay nhau đến để chỉ đạo, giám sát việc Tuyết có tuân thủ đúng yêu cầu của bác sĩ hay không. Nhìn vẻ loay hoay, lúng túng của Dũng mỗi khi hai bà xuất hiện, Tuyết lại bật cười thích thú.

Cô có cảm giác cả mình và Dũng đều còn quá nhỏ bé và cần phải được chở che từ những bà mẹ. Có lẽ, trong mắt mẹ, con luôn luôn bé bỏng và cần được chở che, đùm bọc.

Sau một tuần tĩnh dưỡng, Tuyết bắt đầu đi lại và luyện tập để chuẩn bị cho ca sinh nở sắp tới. Cảm giác vừa hồi hộp chờ đợi được gặp con, vừa lo sợ vì những cơn đau đớn khi sinh nở khiến cô nghẹn giọng.

Đã quá ngày dự sinh một tuần mà Tuyết vẫn chưa có dấu hiệu trở dạ, Dũng là người sốt ruột hơn ai hết. Lúc nào anh cũng hỏi: “Thấy gì chưa?” làm Tuyết vừa buồn cười và nóng ruột. Hai người quyết định vào bệnh viện phụ sản để khám.

Trước khi đi, Tuyết lôi một chiếc giỏ nhựa đựng đầy đồ đạc của trẻ sơ sinh ra, dặn dò kỹ lưỡng. Mỗi loại, Tuyết gói thành những bó nho nhỏ, xinh xinh. Dũng bật cười trước sự chu đáo có phần thừa thãi của Tuyết. Tất cả chỉ trong một cái giỏ xách con con, bới nửa phút là ra hết sao cứ phải dặn đi dặn lại.

Bệnh viện đông như một cái chợ. Người đứng, kẻ ngồi ngổn ngang khắp các hành lang bệnh viện. Những bà bầu dáng lặc lè, đau đớn đi đi, lại lại dọc hành lang. Những phần cơ thể hàng ngày vẫn được chị em giữ gìn cẩn thận thì lại vô tư phô bày ở đây. Dường như, khái niệm về sự xấu hổ, về cái đẹp của phụ nữ không còn giá trị ở nơi nhiều nỗi đau nhưng cũng rất nhiều niềm hạnh phúc này.

Sau khi thăm khám, bác sĩ khuyên vợ chồng Dũng nên nhập viện vì thai đã quá ngày sinh và cần can thiệp để bé chịu ra. Chen chân qua ba bốn cửa giấy tờ, Dũng cũng làm xong thủ tục nhập viện cho Tuyết. Anh chọn cho vợ một phòng tự nguyện với đầy đủ tiện nghi và khá rộng rãi chứ không phải chen chúc hai ba người một giường như bình thường.

Buổi chiều hôm đó, bác sĩ làm một số xét nghiệm rồi yêu cầu Tuyết tắm rửa sạch sẽ trước khi tiến hành truyền dịch để kích thích sinh.

Dũng dìu vợ ra nhà vệ sinh nồng nặc mùi tanh của máu, mùi hôi thối của chất thải trong bệnh viện. Anh giúp vợ gội đầu, tắm rửa trước khi bước vào phòng bệnh. Cái dáng nặng nề, chậm chạp của Tuyết sao mà đáng yêu đến thế. Chưa lúc nào Dũng thấy vợ đáng yêu như lúc này. Anh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng.

Dũng run run cầm cây bút viết giấy cam kết với bệnh viện. Anh có cảm giác mình đang viết một điều gì đó hệ trọng hơn chính cuộc đời mình. Đó không hẳn là cảm giác sung sướng khi sắp được nhìn thấy con mà là một thứ cảm xúc không thể gọi tên.

Cả bà nội và bà ngoại đều đến khi nghe tin Tuyết sắp sinh. Tuy thế, cả hai bà đều sốt ruột chờ đợi bên ngoài bởi, bệnh viện không cho người nhà vào phòng chờ sinh.

Rất may, bác sĩ trực đêm hôm đó là bạn học cùng lớp thời cấp ba nên anh được đặc cách vào với vợ. Tuyết truyền dịch được gần hai tiếng thì bắt đầu đau bụng và ra nước ối. Những cơn đau làm Tuyết tê dại. Càng ngày, càng đau dữ dội.

Vào đây, Dũng mới hình dung được phần nào những đau đớn mà các bà mẹ phải trải qua trong mỗi lần sinh nở. Nhìn đôi bàn tay mũm mĩm của Tuyết bám chặt vào thành giường sắt lạnh buốt để kìm nén cơn đau mà Dũng thấy xót xa. Giá anh có thể san sẻ bớt nỗi đau cho vợ thì đánh đổi bằng bất cứ giá nào, anh cũng sẵn sàng.

Bàn tay ấm áp của Dũng nắm chặt tay Tuyết làm cô cảm thấy hạnh phúc lạ lùng. Những lúc đau đớn, khó khăn này, chỉ cần một cái nắm tay như vậy thôi cũng đủ giúp người ta vượt qua tất cả.

Càng về sáng, Tuyết càng đau dữ dội. Dũng chạy ngược chạy xuôi tìm bác sĩ, hộ lý để kiểm tra nhưng họ chỉ đến thăm khám qua loa rồi bỏ đi với một câu phán xanh rờn:

– Mới được hai phân, đến đêm mai cũng chưa đẻ được.

Mặt Tuyết trắng nhợt. Giữa mùa đông mà mồ hôi cứ túa ra ướt khắp người. Người phụ nữ khi đứng trước thời khắc thiêng liêng được làm mẹ mới vĩ đại và đẹp đẽ biết nhường nào. Chỉ có ngồi trong phòng chờ để, nhìn ngắm cái khoảnh khắc đau đớn và giây phút hạnh phúc được nhìn đứa con mình trào đời, Dũng mới hiểu giá trị vẻ đẹp của người phụ nữ. Những hi sinh của họ có lẽ không thể nói được bằng lời.

Dũng cuống cuồng gọi người bạn học đến kiểm tra tình hình của vợ. Sau khi thăm khám, cô bạn kéo Dũng ra ngoài khiến anh vô cùng lo lắng.

– Vợ ông khả năng phải mổ sớm. Xương chậu quá hẹp, không thể đẻ thường được.

– Vậy, bà bố trí mổ luôn giúp tôi với. Để cô ấy đau đớn thế kia tôi lo lắm.

– Cũng phải chờ để tôi sắp xếp nữa. Chắc tầm bốn, năm giờ sáng mới mổ được.

– Ừ, bà cố gắng giúp tôi với. Có phải thế nào cứ bảo tôi nhé.

– Cần gì tôi sẽ nói.

Dũng vào thông báo tình hình để Tuyết chuẩn bị tinh thần. Cô càng ngày càng thấy đau nặng. Tuyết nhắm mắt gật đầu với những lời dặn dò của Dũng. Thực ra, cô chẳng nghe thấy được Dũng nói gì nhưng cô tin và giao phó tất cả cho chồng. Những lúc này mới thấy giá trị của nghĩa vợ chồng.

Năm giờ sáng ca mổ của Tuyết bắt đầu. Bà nội và bà ngoại của bé cũng đã có mặt để chuẩn bị đón tay cháu đầu lòng. Dũng đi đi lại lại trước cửa phòng mổ của bệnh viện. Mỗi phút giây trôi qua lúc này sao mà chậm chạp và nặng nề đến vậy.

Sau hơn nửa tiếng phẫu thuật, cô bạn Dũng bế em bé ra ngoài phòng mổ.

– Của ông đây, con gái nhé!

– Cám ơn bà…

Dũng luống cuống không biết phải làm thế nào. Chưa bao giờ anh bế một đứa bé nhỏ đến như vậy, lại là đứa con của anh. Cảm giác vui mừng, hồi hộp xen lẫn sự sợ hãi và lo lắng khiến đôi bàn tay Dũng run lên bần bật.

– Để bà bế nào! Không bố cháu lại đánh rơi cháu gái của bà xuống đất giờ đấy. – bà Hạnh nhanh nhảu đón cháu.

– Tình hình Tuyết thế nào rồi? – Dũng quay sang hỏi bạn.

– Đang được chuyển đến phòng hồi sức dãy nhà đằng kia. Chiều sẽ được đưa về với con. Nửa tiếng nữa Dũng mang cháu đi tiêm phòng nhé. Yên tâm, không phải lo cho vợ đâu.

Dũng gượng cười đưa hai bà và con về phòng bệnh. Là bệnh viện quận nên các bé được giao ngay cho gia đình chứ không như ở những bệnh viện phụ sản lớn. Nhìn cô con gái xinh xắn thiêm thiếp ngủ mà Dũng thấy sung sướng lạ. Thế ra anh đã là bố rồi. Cô con gái tuyệt vời kia chính là con của anh và Tuyết. Bỗng dưng anh thấy tự hào lắm!

Bà Hạnh là người tháo vát. Bà thoăn thoắt chuẩn bị cho cháu gái đồ để tắm, bà chạy đôn đáo đi hỏi về việc tiêm phòng mũi đầu tiên cho cháu,… Dũng trở thành người thừa. Anh chỉ đứng nhìn mẹ chăm sóc con mà thầm cám ơn bà. Nếu không có bà, chắc anh sẽ chẳng biết làm gì. Bỗng dưng anh nhớ đến Tuyết.

Dũng lần theo đường người bạn chỉ để tìm đến khu hồi sức, hậu phẫu. Đó là dãy phòng trên tầng hai được ngăn cách với các khu vực khác bằng hai cánh cửa sắt nặng nề, chắc chắn.

Có khoảng năm sáu người đang nằm trong một căn phòng rộng, sạch sẽ. Cũng may, Tuyết nằm ngay chiếc giường cạnh cửa sổ. Nhìn thấy chồng, Tuyết nhỏm dậy ra dấu gọi.

– Làm thế nào vào được đây? – Tuyết mỉm cười hỏi chồng.

– Thì trèo tường chứ làm thế nào! – Dũng nhẹ nhàng trả lời. – Thấy thế nào? Có đau lắm không?

– Giờ vẫn còn thuốc tê nên không đau. Cho Tuyết mượn cái điện thoại nào. Ở đây đến chiều chán lắm.

– Không! Mới sinh xem điện thoại nhiều hỏng mắt.

Chợt có tiếng the thé của một cô y tá trong phòng hậu phẫu.

– Anh kia lên đây làm gì đấy? Đi ra ngoài ngay.

Nhìn Dũng luống cuống bám vào chiếc thanh sắt chống sét tụt xuống tầng một mà Tuyết cười ra nước mắt. Cô cảm thấy an tâm tuyệt đối. Bởi ngoài kia, có một gã đàn ông hết lòng chăm lo cho mình.

Sau gần một ngày nằm trong phòng hậu phẫu, Tuyết được chuyển về cùng con. Khoảnh khắc được ôm đứa con dứt ruột đẻ ra mới hạnh phúc biết bao. Dũng ngồi bên cạnh vợ, cố lau những giọt nước mắt hạnh phúc của Tuyết.

– Khóc lóc cái nỗi gì! – bà Hạnh cau có. – Đàn bà vừa đẻ, khóc nhiều không tốt đâu.

Tuyết ngoan ngoãn đưa tay quệt ngang mặt và nở một nụ cười đầy mãn nguyện. Chưa khi nào cô có cảm giác ấm áp và hạnh phúc như lúc này.

Dũng xin nghỉ làm cả tuần để có thời gian chăm sóc vợ con trong bệnh viện. Những lần tắm rửa cho vợ, nhìn những vết rạn da trên ngực, bụng Tuyết mà Dũng thấy xót xa vô cùng. Đúng là, người mẹ đã phải hi sinh rất nhiều để có được những đứa con khỏe mạnh.

Bà Hạnh cũng thường xuyên vào viện giặt giũ và chăm sóc cháu nội. Cả cuộc đời một mình lặn lội nuôi con, bà cũng chỉ mong có được niềm hạnh phúc là có cháu bồng cháu bế thế này. Sau ngày ra viện, bà phải bắt cả gia đình Dũng về ở với bà. Mấy tháng con trai ra ở riêng, bà thấy trống vắng và cô đơn quá.

– Ngày mai ra viện hai đứa chuyển luôn về ở với mẹ nhé! – bà Hạnh vừa dọn dẹp đồ đạc vừa đề nghị. – Về đấy mẹ trông nom chăm sóc cho đỡ vất vả.

– Dạ để bọn con bàn đã mẹ ạ! – Tuyết nhìn Dũng đầy thăm dò.

– Không có phải bàn bạc gì cả. Mà thằng Dũng cũng đã nói với mẹ ngay từ đầu lúc hai đứa làm đám cưới rồi nhé. Đừng có mà thất hứa.

– Vâng! Con nhớ! – Dũng gãi đầu cười.

Bà Hạnh chỉ chờ có thế:

– Mai mẹ thuê taxi đến đón nhé. Giờ mẹ mang đồ bẩn về nhà giặt cho thoải mái.

Bà Hạnh đi rồi, Dũng và Tuyết nhìn nhau ngượng ngùng.

– Đấy! Giờ Tuyết đã sinh rồi. Con đã có bố rồi. Bây giờ Dũng có thể ra đi rồi. Một mình Tuyết nuôi con cũng được.

– Không! Không bao giờ! – Dũng hốt hoảng cầm tay vợ. – Tuyết đồng ý làm vợ anh nhé. Anh sẽ chết mất nếu không có mẹ con em.

– Thì vẫn là vợ rồi mà! – Tuyết nhìn xéo Dũng.

– Tuyết chấp nhận tình yêu của anh dành cho em nhé.

Tuyết nức nở gật đầu.

– Sau khi đầy tháng, chúng mình đi đăng ký em nhé! – Dũng ôm vợ vào lòng.

– Vâng! – Tuyết vẫn nghẹn ngào trong niềm hạnh phúc.

Chợt, con gái trở mình rồi khóc thé lên. Cả Dũng và Tuyết cùng lao về phía con. Dũng bế con gái ôm chặt vào lòng. Hơi ấm của anh làm bé thích thú nhắm mắt thiêm thiếp ngủ. Tuyết gục đầu vào vai chồng trong ánh điện vàng vọt, nhợt nhạt của bệnh viện lúc đêm về.

Theo WTT