Đêm cùng sếp vào nhà nghỉ, nghe được một cuộc điện thoại của anh, tôi bàng hoàng tỉnh mộng
Tôi vỡ mộng hoàn toàn sau khi nghe cuộc điện thoại đó. Hóa ra, đàn ông ai cũng ngọt ngào với nhân tình và cục cằn với vợ…
Tôi 32 tuổi, đã có chồng và hai cậu con trai ngoan ngoãn, kháu khỉnh. Chồng tôi là dân công trình, anh hiền lành nhưng hiền quá thành ra khô khan, không tâm lý.
Ngày xưa lúc yêu nhau, tôi biết anh cũng hiền lành, hơi thô nhưng chặc lưỡi, thà như thế còn hơn, chứ yêu người ga lăng, khéo léo quá cũng đáng lo.
Yêu nhau hơn 1 năm thì cưới, về ở với chồng, nhiều lúc cũng chán vì anh cứ như khúc gỗ. Cả ngày chẳng nói năng tâm tình gì với vợ, cũng chẳng bao giờ biết đến tặng quà cáp gì cho vợ, kể cả là lễ tết, sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới có khi còn chẳng nhớ.
Sống với một người khô khan nhiều lúc thấy cám cảnh lắm. Chồng không phải không thương tôi nhưng có điều anh không biết cách thể hiện, được cái đi làm lương đưa vợ đầy đủ, tôi sinh xong cũng chỉ loanh quanh ở nhà mà không đi đâu. Thỉnh thoảng ra đường, nghe vợ chồng người ta ngọt ngào với nhau mà tôi hờn quá, chồng mình thì cạy miệng không được một câu, có nói cũng nhát gừng, phát một.
Rồi cơ quan tôi có sếp mới chuyển về. Anh gần 40, cao ráo, phong độ, đẹp trai, ga lăng. Tôi say nắng sếp từ lúc nào không biết, chỉ biết rằng mỗi lúc thấy anh là hồi hộp, tim loạn cả lên. Anh cũng dành cho tôi sự chú ý đặc biệt, thú thật, tôi không phải người trẻ, không nóng bỏng như mấy em ở đây nhưng nhiều người nói ở tôi có cái sự đằm thắm, mặn mà mà ít ai có lắm.
Từ ngày sếp về, mỗi ngày đi làm là một ngày vui. Tôi chăm lo váy vóc, đầu tóc, trang điểm, ngắm mình trong gương tôi thấy một người phụ nữ rực rỡ, tươi trẻ, một người phụ nữ đang yêu.
Đàn bà có người khác thì càng chán chồng hơn, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi và sếp nhanh chóng quấn quýt nhau, và không lâu sau, tôi và anh vào nhà nghỉ.
Lúc ấy tôi tắm xong, chờ anh ở ngoài. Thấy anh có điện thoại, tôi gọi cửa nhà tắm đưa cho anh. Ở ngoài, thấy giọng anh sang sảng: “Tôi đi họp chứ đi đâu mà cô tra khảo, vợ với chả con, suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, đừng có điện nữa. Xong tôi còn đi tiếp khách, tối muộn mới về, cho con ăn rồi ngủ đi”.
Tôi ở ngoài, điếng hết người, hình ảnh một người đàn ông hào hoa đột ngột sụp đổ. Chồng tôi còn chưa bao giờ nói thế, tự dưng thấy tan cơn say nắng luôn, thấy mình ngồi ở chốn này thật thừa thãi. Tôi lập tức đứng dậy, đi về, nhắn cho sếp 1 tin báo con ốm phải về gấp.
Suốt chặng đường về nhà, tôi tỉnh táo lại hoàn toàn, cơn giông bão trong lòng cũng đã tan, may là chưa có chuyện gì quá đáng xảy ra. Nhớ lại ông chồng thô thô của mình, mỗi lần vợ ốm lại xin nghỉ việc, chẳng được lời hỏi vợ làm sao nhưng thức đêm hôm chăm con, trông vợ… Sao giờ này tôi mới nghĩ ra, yêu thương đâu cứ phải là lời nói, suýt nữa thì tôi gây ra tội với chồng rồi…
Nguồn:Khoedep