Mẹ chồng giả điên thử lòng 2 cô con dâu. Chuyện bất ngờ đã xảy ra…
Bà Hoa năm nay đã gần 70 tuổi và có hai người con trai, hai cô con dâu và bốn đứa cháu nội. Ở cái tuổi của bà đáng lẽ phải được nghỉ ngơi nhưng vì các con bận công việc tối ngày nên bà là người lo mọi việc trong nhà.
Có hai cô con dâu thì cả hai đứa đều bận tối mắt, đi suốt nên chẳng phụ giúp bà việc nhà được là mấy. Bà hàng ngày vừa dọn dẹp, vừa cơm nước, chiều đến bà còn phụ việc đón cháu ở nhà trẻ gần đó.
Cùng tuổi bà nhiều ông bà khác được con cái chăm sóc chu đáo, quan tâm, đằng này con cái bận rộn, tối về thì nháo nhào tí rồi mỗi đứa lại lên phòng riêng, không quan tâm tới cảm xúc của bà khiến bà rất cô đơn.
Bà thầm nghĩ cứ tình trạng này, sau có già yếu liệu các con đối xử tốt với mình không hay lại bỏ mặc? Cũng có thể do bà đã nhiều tuổi nên hay suy nghĩ lung tung và quan trọng hóa vấn đề chăng?
Một ngày bà nghĩ ra cách để thử lòng con trai, đặc biệt là con dâu xem thế nào. Chứ cứ tình trạng này thì bà không yên tâm. Cũng đã đến lúc bà cần biết đứa con nào thực sự coi bà là mẹ.
Sáng sớm hôm sau khi dậy, bà bắt đầu giả vờ điên, bà la hét um xùm, ném đồ đạc tung tóe khắp nhà. Mồm cứ nói luyên thuyên chả ai hiểu bà nói gì.
Thấy bà như vậy mấy người con hốt hoảng, mặt tái xanh chạy lại. Ai cũng lo lắng không biết mẹ bị làm sao. Thằng lớn vội vàng lại đỡ mẹ lại ghế ngồi hỏi han:
– Mẹ! Mẹ bị sao vậy?… Mẹ ơi…
Thằng út thì vội vàng gọi taxi chuẩn bị đưa mẹ vào bệnh viện. Cô con dâu út thì chuẩn bị đồ đạc, lấy quần áo thay cho bà. Trong khi đó cô con dâu cả thấy mẹ chồng như vậy lại đủng đỉnh bước đến nhìn bà có vẻ gắt gỏng:
– Anh và chú đưa mẹ vào trại dưỡng lão đi. Mẹ tự nhiên bị điên thế này, không sống chung một nhà được đâu. Cả nhà đi làm bận bịu làm gì có thời gian chăm sóc mẹ?
– Mẹ em không điên. Chị đừng có mà ăn nói liên thiên. Thằng út gắt lên với chị dâu.
– Ờ. Không điên thì chú nghỉ làm ở nhà mà trông mẹ chú đi. Nói trước cho chú biết, nhà này anh chị toàn mua đồ đắt tiền về thôi đấy. Bà mà đập vỡ cái nào thì cứ liệu mà mua đền.
– Thôi em không đôi co với chị nữa. Anh ơi. Chuẩn bị đưa mẹ đi viện đi…
Bà nghe thấy vậy vì không muốn đi viện nên càng khóc lóc, kêu gào to hơn. Bà mà đi viện thì lộ hết mọi chuyện:
– Tao không bị điên… Có phải chúng mày muốn tao chết đi phải không? Tao ở nhà… Tao không đi đâu cả…
Mấy đứa con của bà sợ quá đành phải đồng ý để bà ở nhà. Hôm đấy cả nhà đi làm hết, riêng con dâu út xin nghỉ làm ở nhà chăm mẹ.
Bà nằm ở giường quay mặt vào trong tủi thân khóc. Bà thầm nghĩ không ngờ mình mới giả vờ điên có thế thôi mà đã nhận ra lòng dạ của hai cô con dâu như thế nào.
Cô con dâu cả tỏ rõ thái độ với bà, khiến bà vô cùng thất vọng và bất ngờ. Bình thường cô con dâu ấy rất đon đả và khéo léo, luôn nịnh khiến bà vui. Khác hẳn với cô con dâu út ít nói, lại toàn làm trái ý bà. Thế mà hôm nay, mọi suy nghĩ của bà bị đảo lộn.
Thế này mai kia nhỡ may bà có ốm liệt giường, thì có khi nó bảo thằng cả khênh bà ra ngoài đường cũng nên. Lúc nãy chưa gì đã bảo đưa bà vào viện dưỡng lão rồi…
Cô con dâu út thấy mẹ chồng rơm rớm nước mắt, cô lại gần nhẹ nhàng nâng bà dậy và nhỏ giọng xuống nói với mẹ:
– Mẹ ạ, mẹ cố ngồi dậy ăn cháo nhé. Con vừa nấu xong ngon lắm. Mẹ cố dậy ăn đi! Mẹ đang khỏe mạnh bỗng đổ bệnh như thế này chúng con sợ lắm ạ. Cũng tại chúng con mải mê làm việc mà không chăm lo, để tâm đến mẹ…
– Tôi không ăn! Không ăn!… Cô cho thuốc độc vào để giết tôi đúng không? Tôi không điên đâu nhé. – Bà giả vờ nói nặng lời và quay mặt đi.
– Mẹ à, là cháo gà con mới nấu đấy ạ. Mẹ an tâm ăn đi, hay con ăn chung với mẹ nhé. Thực sự nhìn mẹ như thế này con đau lòng lắm.
– Cô đi đi, cô đừng hòng moi tiền của tôi nhé. Có chết tôi cũng không cho cô số vàng tôi giấu ở dưới gối. – Bà cố tình nói thế để xem phản ứng của con dâu thế nào, liệu cô có lật gối của bà lên lấy tiền không?
– Con lấy tiền của mẹ làm gì…
Con dâu vừa đi xuống bếp bà giả vờ chạy ra nhà vệ sinh, tạo sơ hở để con dâu vào nhà lấy vàng. Không thấy mẹ chồng đâu, con dâu út cuống cuồng chạy đi tìm.
Trong lúc con dâu chạy ra cổng tìm bà vội lẻn vào nhà lật gối lên kiểm tra. Số vàng bà để trong đấy vẫn còn. Bà ngồi giường ngẩn người suy nghĩ, đúng lúc con dâu mặt tái xanh chạy vào nhà:
– May quá, mẹ đây rồi. Mẹ làm con sợ hú hồn. Từ lần sau mẹ đừng chạy lung tung nhé. Thôi để tối con về xin nhà con được nghỉ làm, ở nhà chăm mẹ, chứ để mẹ ở nhà một mình thế này con không yên tâm.
– Cảm ơn con. May mắn cho gia đình mẹ đã lấy được con làm con dâu, không thì…- Bà ôm chầm con dâu vào lòng khóc nức nở.
– Mẹ… mẹ đừng làm con sợ… Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ? Mẹ có bị đau ở đâu không?
Hóa ra cô con dâu út của bà hàng ngày ít nói, không khéo léo nhưng thực ra lại rất tốt và thật lòng quan tâm, lo lắng cho bà. Ban đầu bà chỉ sợ qua phép thử này sẽ mất cả hai cô con dâu. Nhưng không, số bà vẫn may. Trời Phật thương tình cho bà cô con dâu út hiền lành, hiếu thảo.
Thế là bà cũng đã có được một quyết định cuối cùng, an tâm viết di chúc và để lại ngôi nhà cho đứa con nào xứng đáng nhận nó.
Theo WTT