Cháu nhập viện cấp cứu sau khi ăn cháo bà nấu, con trai nổi điên đuổi mẹ về quê đến khi biết sự thật hối hận thì đã muộn

Mẹ không chịu được, mẹ không thích ở đây thì mẹ về quê đi. Vợ chồng con tự lo được cho cháu, không cần mẹ giúp gì nữa.

Ngay khi nghe tin con dâu đi làm trở lại bà Thao quyết định lên thành phố trông con giúp vợ chồng Long, dù ở nhà chồng bà cũng vừa mới ốm dậy. Có lẽ cũng vì không thể tìm ngay được ô sin với lại mẹ chồng cũng lên tới nơi rồi nên Thúy vợ Long cũng đành để con ở nhà với bà. Chứ giá có mẹ cô ở gần thì không bao giờ cô để bà nội lên, mẹ chồng con dâu phức tạp lắm, với lại cô cũng chả ưa gì bà.

Bà Thao lên, Thúy để ý từng li từng tí, cô sợ để ra cái gì mẹ chồng lại lấy mất nên chẳng bao giờ cô để tiền nong ở nhà cho bà cả. Hàng ngày đồ ăn của bà trong ngày cô chuẩn bị sẵn một số thứ nhất định và để ra ngoài cho bà, đến bữa thì nấu nướng. Sữa và đồ ăn cho con cô cũng chỉ để ra đủ lượng trong ngày chứ chẳng bao giờ cô để hộp sữa to ra nhà ngoài cả, Thúy sợ bà lại pha của cháu.

Hai bà cháu chỉ chơi và ngủ ở phòng khách, còn phòng ngủ của hai vợ chồng Thủy thì khóa chặt, khi nào về tới nhà cô mới mở. Lúc nào Thủy cũng khám ví chồng xem tiền nong trong đó thế nào, liệu anh có giấu diếm cho mẹ không.

Bà Thao cả ngày ở nhà trông cháu chẳng dám tơ hào tới bất cứ thứ gì trong nhà con trai cả nhưng con dâu lúc nào cũng soi mói xét nét. Bà biết Thúy luôn đề phòng bà nhưng bà không dám nói gì với chồng ở nhà, lúc nào cũng chỉ an ủi mình. Thôi thì mình vì con vì cháu, chứ giờ mà tự ái bỏ về thì con cháu mình khổ.

Ảnh minh họa

Trong mâm cơm thấy mẹ chẳng chịu gắp thức ăn mà chỉ ăn rau, thì Long đã gắp đồ ăn bỏ vào bát cho mẹ. Thúy thấy thế thì lườm nguýt, bà Thao lại gắp bỏ xuống rồi bảo:

– Mẹ ăn rau quen rồi, giờ ăn mấy đồ này vào sợ lạ bụng lại đau bụng thì khổ. Già rồi nên cũng khó ăn lắm.

– Cái Mít ở nhà nay có ăn được không mẹ sao con thấy bột với sữa hết mà bụng nó vẫn đói thế, về nhìn thấy mẹ là nhào ra cho ngậm ti thì hớn hở ngay – Thúy hỏi mẹ chồng kiểu dò xét.

– Ờ thì… con đi cả ngày mới về nên nó lao ra với mẹ là đúng thôi mà. Chứ đồ ăn của cháu mẹ cho cháu ăn hết cả đấy.

Ăn hết bát cơm với uống bát nước canh bà Thao đứng dậy bế cháu vào buồng chơi để con dâu và con trai ăn tiếp. Nào ngờ bà vừa mới bước được mấy bước đã nghe được câu chuyện của hai vợ chồng con trai:

– Dạo này mẹ ăn ít quá, bà mà ốm thì ai chăm cái mít được.

– Gớm, anh không phải lo. Mẹ đói mẹ khắc ăn, chẳng ai chịu được đói. Biết đâu ở nhà lúc cho cái Mít ăn chiều cháu không ăn hết thì bà đã ăn nốt nên cũng ngang dạ rồi. Chứ cái Mít làm sao ăn hết được từng đó bột.

Bà nghẹn ngào trong cổ họng. Hóa ra con dâu vẫn nghĩ bà ăn đồ của cháu, thực lòng cháu háu ăn ăn hết chứ có phải bà ăn hết phần cháu đâu. Chỉ nghĩ đến đó là nước mắt bà Thao lại chực trào ra, nhưng nhìn đứa cháu hớn hở ôm chặt lấy cổ bà bà lại vội chùi nước mắt. Bà thương cái Mít vô cùng. Hôm sau bà cũng góp ý với con trai: “Con là đàn ông yêu vợ thương con là tốt nhưng cũng đừng để vợ nó cưỡi lên đầu lên cổ, không sau này lại khổ”.

Rồi một lần bố mẹ Thủy từ Sài Gòn ra chơi với cháu. Có lẽ nhìn thấy cháu ngoại yêu quá nên từ lúc gặp ông bà cứ làm trò cười rồi tung hứng cháu. Cái mít thì sướng cười tít mắt, Thủy lại bảo: “Sao ở với bà nội chả thấy cưới mà gặp ông bà ngoại thì cười không thấy tổ quốc đâu thế con gái”.

Để cháu chơi với ông bà ngoại, bà Thao đi nấu bột rồi đút cho cháu ăn. Nhưng ăn được có mấy thì thì chợt con bé cứ thế khóc ré lên, người quằn quại. Dù con con nhỏ, nhưng thấy biểu hiện đó mọi người cũng đoán được là con đau bụng. Thủy vội vàng cùng bố mẹ đưa con vào viện cấp cứu, trước khi đi cô gọi cho chồng:

“Anh về ngay em phải đưa con vào viện cấp cứu, chẳng hiểu sao ăn cháo bà nội nấu xong nó khóc thảm thiết rồi quằn quại như kiểu đau bụng, không biết bà cho cái gì vào cháo không biết. Sao bà ác vậy cơ chứ, bà giận gì em thì cứ trút sang em chứ sao lại hại con bé”.

Ảnh minh họa

Long lao vội về nhà định lấy thêm ít đồ cho con rồi mang vào viện. Nhìn thấy mẹ ngồi một mình giữa nhà anh giận dữ quát:

– Con biết mẹ không ưa vợ con, nhưng mà có gì mẹ nói với con hay cứ nói thẳng với cô ấy chứ sao mẹ lại làm như vậy. Cái Mít nó có tội tình gì.

– Mẹ không có làm thế. Con là con trai mẹ lại không tin mẹ sao? Mẹ không ngờ con lại như thế, uổng công mẹ nuôi nấng con bao nhiêu năm nay.

– Con thế đấy. Mẹ không chịu được, mẹ không thích ở đây thì mẹ về quê đi. Vợ chồng con tự lo được cho cháu, không cần mẹ giúp gì nữa.

Long vội vàng vào viện với con. Bà Thao nước mắt lưng tròng vơ vội mấy bộ quần áo rồi lủi thủi ra khỏi nhà con trai để bắt xe về quê. Bà cầu trời khấn phật cho cái Mít không làm sao chứ không thì bà ân hận cả đời.

Lúc Long vào đến viện thì thấy vợ trở ra:

– Con có làm sao không em?

– Dạ… dạ con đến viện kịp nên không sao rồi anh à.

– May quá, không biết mẹ cho cái gì vào bột của con không biết…

– Không phải đâu anh. Là do em tưởng thế… nhưng bác sĩ bảo là con bị lồng ruột do cười nhiều quá với lại bị tung hứng, là do ông bà ngoại gặp cháu vui quá nên mới…

– Thế không phải lỗi của bà nội sao. Vậy mà anh đã trách mẹ, đuổi mẹ vê quê rồi.

Long vội vàng chạy ra bến xe để tìm mẹ mình, vì anh nghĩ mẹ đã bắt xe ôm ra bến xe. Nhưng Long đâu có biết rằng, mẹ anh làm gì có tiền mà đi xe ôm. Vợ chồng anh có đưa cho bà đồng nào từ ngày bà lên đây đâu. Bà chỉ còn 100 nghìn trong người từ hôm lên, chỉ đủ tiền đi xe khách nên bà phải đi bộ ra bến xe.

Long đang phi xe máy ra bến thì chợt thấy trên đường có đám đông xúm vào vụ tai nạn. Anh định vụt qua nhưng lúc nhìn thấy cái túi lăn lóc dưới đường thì phanh xe gấp. Đó chẳng phải là túi của mẹ anh sao. Anh lao tới đám đông rồi chết lặng khi người nằm dưới đường kia chính làm mẹ mình: “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế này, mẹ ơi”.

“Hóa ra là mẹ của cậu à, chúng tôi tìm cách liên lạc cho người thân mà không được vì trên người bà chẳng có giấy tờ gì cả. Bà ấy mất rồi”. Người chứng kiến vụ tai nạn nói cho Long nghe. “Mẹ ơi, con giết mẹ rồi. Tại con, lỗi là tại con. Mẹ ơi mẹ tha thứ cho con mẹ ơi”. Long gào lên thảm thiết, nhưng tất cả đã quá muộn rồi.
Xu hướng tìm kiếm: phụ nữ và gia đình, con cái.