Bắt bạn gái 7 năm bỏ cái thai trong bụng và 3 năm sau gặp lại em không mắng chửi mà làm điều này khiến tôi dằn vặt suốt đời…
“Tôi biết mình quá đáng nhưng 1 khi tình cảm nó dần phai nhạt thì đàn ông chúng tôi sẽ trở nên vô tâm đến đáng sợ. Yêu nhau 7 năm nhưng thú thực có khi nào em đòi hỏi ở tôi gì đâu, giờ tôi lạnh nhạt em hỏi vậy là đúng rồi nhưng tôi cứ vô lý khiến em buồn…”
Tôi và em yêu nhau từ thời cả 2 mới bước vào cổng trường đại học. Hồi đó em xinh đẹp và học rất giỏi, nhìn cô gái có mái tóc đen dài thướt tha với nụ cười răng khểnh chiều chiều đi qua cổng trường mình là tim tôi lại loạn nhịp.
Thấy em đi bộ nên tôi cũng cất con xe đạp ở nhà chiều chiều rình rập ở cổng trường ngoại thương để đi cùng em 1 đoạn. Ban đầu tỏ ra như vô tình gặp sau dần dần chúng tôi là bạn và rồi yêu nhau.
Ngày đó sinh viên nghèo, cuối tháng bố mẹ chưa gửi tiền lên bọn con trai chúng tôi toàn ăn mì tôm hoặc nấu cơm lên sau đó lại rang lại. Biết thế nên em toàn gọi tôi qua phòng ăn cơm hoặc thỉnh thoảng làm vài món chiêu đãi tôi và 2 thằng bạn cùng phòng. Bọn đó lúc nào cũng khen tôi tốt số có được cô người yêu tài sắc vẹn toàn, nên tôi cũng tự hào lắm.
Tình yêu của chúng tôi khiến bao người ghen tỵ, yêu nhau mấy năm nhưng tôi và em ít cãi và vì em hiền lại hiểu chuyện. Lúc đó tôi nghĩ mình đã chọn đúng người, 2 đứa yêu nhau và xác định chuyện lâu dài nên tôi chưa bao giờ tơ tưởng đến người con gái khác. Ra trường tôi xin được vào làm việc ở 1 công ty khá ổn, còn em cũng xin được việc sau đó vài tháng.
Lúc ấy tôi nghĩ bụng sẽ cố gắng làm việc tích góp để sau này rước em về dinh. Nhưng dần dần mọi thứ khiến tôi thay đổi, khi tôi vẫn đi con xe cà tàng thì đồng nghiệp toàn đi xe ga có người còn có cả ô tô. Có người vì bố mẹ giàu có người lại dựa hơi vợ hoặc chăn được cô em nào đó giàu có.
Tôi nghĩ bụng nếu giờ mình và bạn gái lấy nhau thì biết bao giờ mới ngoi lên được ở cái thành phố sầm uất này đặc biệt lần đó bố em ốm nên số tiền em dành giụm được bấy lâu đều gửi về quê hết. Tôi dần thấy chán nản không mặn mà gì nữa, đầu tôi có những tính toán nhất định.
Rồi tôi quen được 1 cô em xinh xắn lúc đi kí hợp đồng, tôi càng choáng váng hơn khi thấy em đi bộ qua bên kia đường để lấy ô tô. Lúc đó tôi nung nấu ý định cưa đổ nàng dù tôi và em vẫn là 1 đôi. Cũng may tôi có ngoại hình ưa nhìn lại giỏi ăn nói nên 1 thời gian sau cô gái kia đã đổ gục. Tôi lén em đi ăn hẹn hò bên ngoài với cô gái ấy. Em buồn khi thấy tôi bận rộn suốt ngày có lần em nói:
– Sao dạo này anh hờ hững với em thế, em thấy anh không còn quan tâm em nữa.
Tôi bực dọc nói:
– Tại anh bận, em hay đòi hỏi thế nhỉ?
Cô ấy nghe thế chỉ im lặng và không nói gì. Tôi biết mình quá đáng nhưng 1 khi tình cảm nó dần phai nhạt thì đàn ông chúng tôi sẽ trở nên vô tâm đến đáng sợ. Yêu nhau 7 năm nhưng thú thực có khi nào em đòi hỏi ở tôi gì đâu, giờ tôi lạnh nhạt em hỏi vậy là đúng rồi nhưng tôi cứ vô lý khiến em buồn.
Rồi 1 ngày em báo tin có bầu, khi đó tôi hoảng loạn lắm. Tôi đang định chia tay em để đến với cô gái kia, giờ có bầu thì biết làm sao. Em đòi về gặp bố mẹ tôi để bàn chuyện cưới xin, nhưng tôi ngon ngọt bảo em bỏ đứa bé. Em khóc lóc van xin tôi đừng bỏ con nhưng tôi kiên quyết không nghe. Em đau đớn bỏ thai theo ý tôi, thời gian đó em trầm cảm và buồn lắm.
Biết vậy mà tôi lại nỡ đâm vào trái tim em nhát dao thứ 2, tôi buông lời chia tay nghiệt ngã. Tôi nhớ như in ánh mắt em hôm đó, em chết lặng không thốt nên lời. Em không khóc không mắng chửi chỉ bặm chặt môi rồi quay lưng ra về. Nhìn em đẩy con xe máy cứ xiêu vẹo mà tôi xót.
Từ hôm đó tôi và em không còn liên lạc, thỉnh thoảng tôi có nhờ cô bạn thân qua xem em thế nào vì sợ em nghĩ quẩn thì nó chửi tôi không ra gì. Nó bảo:
– Mày cút đi, bạn tao vẫn sống tốt, nếu nghĩ cho nó mày đừng bao giờ xuất hiện trong đời nó nữa, biến.
Tôi nghe vậy chỉ cười nhạt, tôi biết mình đáng bị nguyền rủa lắm. 3 tháng sau tôi cưới vợ, cô vợ xinh đẹp giàu có mà tôi đã kể. Tôi làm rể nhà giàu, được bố mẹ tặng 1 căn nhà xinh đẹp vì nhà em chỉ có mỗi 2 cô con gái. Tôi lên đời nên đi học lấy cái bằng lái ô tô. Ngày ngày thay vì nấu ăn vợ tôi lại kéo đi ăn hàng hoặc mua đồ siêu thị về ăn tạm.
Được sống trong cảnh giàu sang nhưng tôi không thấy hạnh phúc, thỉnh thoảng đi ra lại nghe người ta xì xầm thằng đó ở rể đấy hay chó chui gầm chạn này nọ. Tôi cười chua chát tặc lưỡi bỏ đi. Có con vào gia đình càng thêm rối rắm, vợ thì hay ghen nên tôi bị giám sát suốt ngày đến mệt.
Rồi 1 ngày đẹp trời tôi gặp lại em trên phố quen, trông em khác xưa nhiều. Mái tóc đã được uốn cong nhuộm màu cà phê nhưng em có vẻ gầy đi. Gặp tôi em đứng trơ ra mấy giây rồi mỉm cười:
– Chào anh, anh khỏe chứ.
– Ừ anh khỏe, còn em, em vẫn ổn chứ.
– Ừ em ổn, cuộc sống mà không ổn cũng phải ổn thôi anh.
Nụ cười em hiền nhưng ánh mắt không giấu nổi sự chua xót, em vẫn vậy không mắng chửi hay oán trách gì tôi nhưng sao gặp lại em tim tôi lại nhói đau đến vậy. Khi tôi đang định tiến lại mời em ly nước để nói lời xin lỗi thì 1 anh chàng xuất hiện, anh ta gật đầu chào tôi rồi ôm eo em và bảo:
– Mình đi thôi em.
– Vâng.
Rồi em cúi đầu chào tôi, em lướt qua bàn tay tôi muốn đưa tay níu em lại nhưng tôi đâu có quyền đó. Anh chàng kia ân cần mở cửa ô tô chờ em lên xe rồi mới đi qua phía tay lái. Tôi cứ đứng ngẩn ngơ nhìn theo. Sau hôm đó tôi liên lạc với cô bạn hỏi về em thì cô ấy nói sau khi bị tôi bỏ rơi em đã phải đi điều trị tâm lý vì bị trầm cảm và suy nhược cơ thể. Em đã phải nghỉ việc suốt 1 năm dài điều đó khiến tôi thấy có lỗi vô cùng. Từ ngày gặp em tôi nhớ em đến phát điên nụ cười đó khuôn mặt đó khiến tôi không tập trung được vào việc gì.
Giờ có tiền được sống trong nhung lụa nhưng tôi không hề hạnh phúc, lúc này tôi mới nhận ra rằng cuộc sống này tình cảm còn quan trọng gấp nghìn lần vật chất. Tôi mong anh chàng kia sẽ đem lại hạnh phúc cho em, cả đời này tôi nợ em 1 lời xin lỗi và có lẽ tôi sẽ luôn sống trong nỗi dằn vặt vì những gì mình đã gây ra cho người con gái ấy.
Thể Thao Xã Hội