Đàn ông vô tình nhất khi quyết ra đi, đàn bà nặng tình nhất là lúc bất chấp ở lại

Như những mối nhân duyên trên thế gian này cũng đang khiến người ta dù chịu không nổi vẫn nắm thật chặt. Đàn ông cứ mải miết ra đi, đàn bà thì một mực ở lại, vì vậy mà xót xa, mà day dứt…

Chị và anh vốn đã có một câu chuyện tình rất đẹp, như từ trong những trang truyện đầy mộng mơ bước ra. Thật ra tôi không để tâm đến việc chị như nàng lọ lem được hoàng tử là anh đến rước.

Điều khiến tôi thấy câu chuyện của họ đẹp chính là tình yêu bền bỉ mà hai người đã từng dành cho nhau suốt những năm tháng thanh xuân. Từng hành động, cử chỉ, cả lời nói của cả hai đều khiến tôi tin rằng tình yêu luôn tồn tại. Và đã có lúc tôi mong có thể tìm được một người có thể nhìn tôi như cách anh nhìn chị, ấm áp và đầy thiết tha.

Cả hai đến với nhau chẳng mấy dễ dàng. Đầu tiên là việc mẹ anh không chấp nhận chị, một cô gái dân tỉnh bình thường. Gia đình anh vốn có gia thế ở thành phố, bố mẹ cũng có chức quyền thì sao có thể vừa mắt với một người hết sức bình thường như chị?

Nhưng chị không từ bỏ, chị cố gắng học hành để có công việc khiến bản thân tự hào. Anh cũng chưa khi nào từ bỏ chị, cũng ngày đêm cố gắng để có sự nghiệp riêng. Hơn ai hết, anh hiểu rằng chỉ khi anh thật sự mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ và giữ lấy chị.

Ảnh: Internet

Những năm tháng đó có lẽ sẽ là những hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời chị. Dù ngay cả khi sau này biết bao chuyện xảy đến, chị vẫn nói với tôi đó là điều đẹp đẽ nhất chị muốn giữ cả đời. Vì khi ấy, tuổi trẻ của chị đẹp nhất, và vì có anh nên lại càng rực rỡ hơn nữa.

Và vì cả anh và chị đều hiểu, sẽ chẳng thể tìm được họ của những tháng ngày 20 đầy trong trẻo và nhiệt huyết đó nữa. Ngay cả khi đó là lúc anh và chị đều bị gia đình ngăn cấm, ba mẹ chị còn đến tận nhà chị ở quê nói những lời không hay. Hay khoảng thời gian anh du học nước ngoài, chị bệnh thập tử nhất sinh. Anh vội vội vàng vàng bỏ hết mà chị về bên chị, bên chị suốt cả tuần dài vì sợ chị sẽ bỏ anh.

Tôi đã từng nghĩ đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu chuyện như thế thì còn điều gì có thể khiến họ xa rồi nhau? Nhưng thật ra sẽ có lúc cuộc đời chẳng hề tạo bão tố, mà chính họ lại tự buông tay nhau. Nhân duyên khắc nghiệt và đau lòng cũng chình vì thế…

Tốt nghiệp rồi chị vững vàng có công việc ổn định, anh cũng chuẩn bị lấy bằng thạc sĩ danh giá. Năm năm sau ngày tốt nghiệp, anh mở công ty riêng, chị lên chức trưởng phòng giỏi giang. Ba mẹ anh cuối cùng cũng đồng ý để hai người lấy nhau. Ngày chị khoác lên mình chiếc áo cưới lộng lẫy, tôi đã không cầm được nước mắt. Như thể tất cả mọi cố gắng của chị đã được đền đáp, sóng gió ngoài kia cũng đã thôi gào thét.

Ảnh: Internet

Chị hạnh phúc với cuộc sống hôn nhân sau đó. Hai cô công chúa lần lượt chào đời lại càng khiến gia đình chị thêm viên mãn. Nhưng mười lăm năm sau ngày cưới, cái điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến lại xảy ra, anh ngoại tình. Người đàn ông tôi từng nghĩ cả đời này chỉ có thể yêu mỗi chị tôi giờ lại là kẻ bội bạc.

Lần đầu tiên, chị ngậm ngùi tha thứ, vì anh hối lỗi van xin. Lần thứ hai, chị vẫn tha thứ, dù anh đã không còn xin chị thứ tha. Và lần thứ ba, chị vẫn tha thứ cho anh. Nhưng lần này, anh lại một mực ra đi. Ngay cả khi chị đã van nài anh ở lại, ngay cả khi con khóc níu giữ anh dọn đồ đạc. Anh ra đi như chưa khi nào đã ở bên chị đầy thiết tha.

Đàn ông vô tình nhất là khi ra đi chính là như thế. Anh như tẩy xóa hết những tháng năm đã bên chị bền bỉ và đầy yêu thương đến thế nào. Anh cũng đã không còn nhớ mất bao kiên trì và cố gắng để anh có được chị. Giờ phút ấy, mọi điều đều đã không còn quan trọng bằng việc một mực ra đi.

Còn chị, cũng như bao đàn bà, nặng tình nhất là khi bất chấp ở lại. Tôi không trách chị khờ dại cứ nắm mãi không buông một điều đã rời xa mình. Sao tôi có thể trách một người đàn bà đã như dành cả thanh xuân, cả cuộc đời để chỉ yêu và mong muốn ở bên một người đây?

Tôi không biết rồi hai con người đã từng yêu nhau ấy sẽ còn dày vò nhau đến bao giờ. Như những mối nhân duyên trên thế gian này cũng đang khiến người ta dù chịu không nổi vẫn nắm thật chặt. Đàn ông cứ mải miết ra đi, đàn bà thì một mực ở lại, vì vậy mà xót xa, mà day dứt…