Phụ nữ à, đọc đi để biết cách bảo vệ con và thương lấy mình…
Chẳng lẽ trên đời này người ta sống hạnh phúc với nhau chỉ những lúc có thật nhiều tiền và thật khỏe mạnh hay sao? Có lẽ ngay từ đầu, phụ nữ chỉ nên học cách bảo vệ con và thương lấy mình mà thôi…
Hai vợ chồng tôi sống rất thuận hòa nhưng 5 năm trở lại đây, tình cảm vợ chồng không còn như trước nữa. Cứ đi làm về, chồng lại cằn nhằn tìm cớ để chửi mắng tôi, thực sự nhiều lúc tôi chỉ muốn bỏ quách cho xong.
Cả hai chúng tôi đều là công chức nhà nước, năm nay tôi 43 tuổi còn anh hơn tôi 2 tuổi. Tôi biết lí do vì sao chồng lại nhạt nhòa với tôi như vậy, nhiều lúc nghĩ tới tôi lại tủi thân ôm mặt khóc.
5 năm trước, sức khỏe tôi yếu dần. Đi khám, bác sĩ bảo tôi bị huyết áp cao và bị xơ nang tuyến vú. Bệnh đang trong giai đoạn đầu nên cũng dễ điều trị không gây những biến chứng nguy hiểm. Áp lực công việc từ cơ quan, con cái gia đình cộng thêm vấn đề sức khỏe khiến tôi luôn trong tình trạng mệt mỏi. Tôi cảm thấy mình ốm yếu và gầy gò hơn xưa rất nhiều. Điều khiến tôi phiền lòng nhất đó chính là chồng của mình, khi biết tôi bị bệnh anh cũng ậm ừ cho xong và không đoái hoài gì nhiều.
Tôi còn nhớ như in, câu nói mà chồng đã nói thẳng với tôi một cách bởn cợt, nó khiến bản thân bị tổn thương vô cùng: “Bệnh tật đầy mình như vậy thì còn làm ăn được gì nữa”. Mấy năm gần đây tôi biết anh cặp bồ nhí ở ngoài vì anh thường xuyên đi làm về khuya cũng không bao giờ dành thời gian để vui chơi cùng tôi và con cái như trước kia nữa.
Suốt 5 năm qua, tôi và anh cũng không còn sinh hoạt vợ chồng, tuy tối có ngủ chung giường nhưng mỗi người vẫn có một khoảng cách. Anh không hề đoái hoài gì lấy thân xác của tôi. Để hàn gắn tình cảm vợ chồng, có lần tôi chủ động ôm anh, nhưng anh chẳng thèm quay mặt lại nhìn tôi, mà nói với giọng khó chịu “không muốn”. Tôi cảm thấy rất uất ức và bất lực khi không thể làm được gì để níu kéo tình cảm vợ chồng như trước đây. Mỗi lúc như thế, tôi chỉ biết quay mặt đi để nước mắt chảy dài, nghẹn đắng.
Tôi cũng không ngờ rằng anh lại vô tâm và đối xử với tôi như thế. Trong khi vợ ốm đau bệnh tật, thay vì anh yêu thương và chăm sóc cho tôi anh lại ruồng bỏ rồi đi tìm người tình mới. Tôi biết bản thân mình sức khỏe yếu không thể đáp ứng được nhu cầu của anh, để anh phải đi ngoại tình nhưng ít ra còn tình nghĩa vợ chồng anh cũng không nên đối xử với tôi hờ hững vậy chứ.
Người ngoài nhìn vào ai cũng tưởng gia đình tôi hạnh phúc, ấm êm. Tôi không dám kể nỗi đau này cho ai, ngay cả chính mẹ ruột của mình. Chính bản thân tôi cũng chẳng biết phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau này đến bao giờ. Nằm bên cạnh chồng mà như hai kẻ xa lạ, mọi thứ nguội lạnh khiến tôi luôn phải dằn vặt mình…
Đã nhiều lần, tôi muốn làm đơn li hôn để tự giải thoát cho bản thân nhưng lại nghĩ đến con cái lại không nỡ lòng nào buông tay. Hai đứa con tôi còn quá bé, một đứa đang học cấp hai còn một đứa đang học tiểu học. Dù mối quan hệ của bố mẹ có ra sao, tôi cũng không muốn con cái phải chịu tổn thương. Nghĩ tới cảnh con cái thiếu vắng tình thương của một trong 2 người cha hoặc mẹ, trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt lấy.
Bao nhiêu lần tôi suy nghĩ, tại mình không đủ bản lĩnh để nắm giữ hạnh phúc gia đình của mình hay tại vì người đàn kia quá vô tâm? Tôi cảm thấy rất bơ vơ, cô đơn trong chính cuộc sống hôn nhân của mình. Con cái tôi còn quá bé để đối diện với những đổ vỡ mà cha mẹ chúng gây ra.
Không muốn con cái chịu tổn thương những tôi cũng thể tiếp tục những chuỗi ngày kinh khủng còn lại. Còn anh vẫn vô tư thoải mái vui chơi ở ngoài rồi về nhà lặng lẽ trong đêm. Càng ngày tôi càng giống như người đàn bà héo úa và vô hình trong mắt anh. Nỗi đau của bệnh tật và những vết nứt tình cảm vợ chồng khiến tôi như đang chết dần, từng ngày..
Tôi nên làm sao?
Nguồn:PNSK