Bị lừa bán vào “làng chơi” ở Trung Quốc, cô gái Việt òa khóc su.ng sư.ớng khi thấy chính bố mình lại là người…
Ông Trịnh Văn Kim (SN 1959), ở xã Quỳnh Khê, huyện Quỳnh Phụ, tỉnh Thái Bình đi hàng nghìn cây số, đi sâu vào nội địa Trung Quốc rồi vào 1 quán khách làng chơi không ngờ ông phát hiện ra sự thật…
Lọt vào “động quỷ”
Trong ngôi nhà mái bằng nằm khuất sau cánh đồng xã Quỳnh Khê, mặc dù đã về đoàn tụ bên gia đình nhưng mỗi khi được gợi lại chuyện cũ gương mặt Trịnh Thị Hồng vẫn thoáng vẻ thất thần trong sợ hãi vì sự ám ảnh bởi những chuyện đã qua.
Cha của chị Hồng, ông Trịnh Văn Kim đến tận bây giờ vẫn cảm thấy mình là người may mắn, ông nói: “Gia đình chúng tôi thật may mắn khi đưa được con về. Bên đó còn nhiều người là nạn nhân của bọn buôn người lắm, không biết khi nào họ mới được trở về quây quần bên người thân”…
Ở xã Quỳnh Khê, Hồng có tiếng là người con gái xinh đẹp, ưa nhìn. Nhà nghèo, Hồng phải nghỉ học khi mới lên lớp 11, rồi đi làm thuê và cưới chồng vài tháng sau đó.
Nhưng số phận lại không mỉm cười với cô bé này, chồng cô sớm lao vào con đường nghiện ngập nên họ chia tay khi đứa con trai đầu mới hơn 1 tuổi. Sau ly dị, hai mẹ con Hồng về ở nhà ngoại. Tháng 4-2012, Hồng ra Quảng Ninh làm việc cho một công ty giày da. Ít tháng sau, do tin tưởng bạn giới thiệu việc làm “lương cao” nên Hồng đã đi theo một người bạn nhưng kỳ thực lại bị bạn lừa đưa sang Trung Quốc…
Ngồi trên xe khách đến cửa khẩu Hoành Mô, Quảng Ninh sau nửa ngày ròng rã. Tại đây, Hồng được đưa đến một ngôi nhà lụp xụp, cô thấy trước mặt mình có rất nhiều cô gái ăn mặc hở hang ngồi vẫy khách. Lúc này cô mới bàng hoàng khi biết mình đã lọt vào tay bọn buôn người.
Đến lúc này, cô nhận ra thì đã quá muộn. Hồng kể lại: “Ngày ngày tôi bị ép phải tiếp khách từ sáng đến tận khuya, tiền tiếp khách chủ chứa đều cầm hết. Mỗi lần từ chối, nhóm bảo kê lại lôi tôi ra đánh đập không thương tiếc.
Thấy thế chủ chứa đã bán tôi lại cho hai người đàn ông đi ôtô đến hỏi mua và đưa tôi đi. Chúng liên tục dọa nạt nếu kêu la sẽ giết nên tôi đành im lặng phó mặc cho số phận, tôi chỉ biết khóc thầm, vừa sợ, lại vừa nhớ nhà, đấy là lần thứ 2 tôi bị bán”.
Số phận bán qua tay người
…“Đến nửa đêm, chiếc xe ôtô dừng lại ở Quảng Đông, Trung Quốc tôi thấy có 3 người đàn ông xuất hiện ở một chiếc xe khác ra nhìn mặt rồi ngã giá. Tôi như một món hàng bị chuyển sang một chiếc xe khác và đi đâu không biết…
Những ngày ở đây, tôi bị nhốt trong một phòng kín rồi cho ăn, không được trò chuyện với bất kỳ ai. Ngày ngày, tôi vẫn phải tiếp khách làng chơi. Nỗi nhớ nhà, nhớ cha mẹ da diết khiến tôi luôn nuôi ý định bỏ trốn.
Ở đó, có hàng chục cô gái Việt Nam đủ mọi lứa tuổi bị lừa bán sang làm gái bán dâm hoặc bị bắt bán làm vợ, có người còn rất trẻ đã trở thành nạn nhân của bọn buôn người.
Từng ngày trôi qua cho đến ngày thứ 6, lợi dụng lúc bọn chúng không để mắt, tôi cùng một người nữa trèo lên bức tường nhà tắm rồi chạy thục mạng qua một khu vườn. Lúc đấy sợ quá tôi đánh rơi cả dép, chân tay run rẩy không chạy nổi.
Sau đó tôi trốn vào một gian nhà chứa đầy đồng nát phế liệu. Trốn trong đống đồng nát suốt từ trưa đến tận 11 giờ đêm cả hai chị em chúng tôi không dám ra ngoài, mùi rác thải hôi thối bốc ra nồng nặc nhưng cả hai cố chịu đựng.
Đến khuya, chúng tôi lả đi vì đói khát nên đành bò ra ngoài cầu cứu người đi đường nhưng các ngả đường đều bị chúng bao vây. Biết không thể trốn thoát chúng tôi đành quay về chỗ cũ và chịu hình phạt là những trận đòn roi. Sau lần đó, tôi tiếp tục bị bán cho một bà chủ chứa khác.
Lần này, tôi được đưa lên một khu nhà chung cư 6 tầng. Nhất cử, nhất động của tôi đều có người theo dõi. Bà chủ đe dọa tôi rằng nếu tôi còn trốn sẽ bán tôi cho một người già lấy về làm vợ.
Hàng ngày tôi phải tiếp khách từ 12 giờ trưa đến tận 2 giờ sáng hôm sau.
Nếu không ngủ cũng phải nằm một chỗ không được đi đâu. Mỗi ngày chủ chứa cho chúng tôi ăn một bữa qua loa. Chúng bóc lột sức người đến khi cạn kiệt, cuộc sống không khác gì ở địa ngục buộc tôi lại phải nghĩ đến việc bỏ trốn sau nửa tháng trời bị hành xác.
Tôi kết thân với một cô gái tên Nguyên quê ở Hải Dương cũng bị lừa bán sang đây trước tôi 1 năm. Chúng tôi coi nhau như chị em rồi cùng đồng thuận tìm cơ hội bỏ trốn.
Do ngoan ngoãn, chịu khó lại có “thâm niên” nên được bà chủ tin tưởng giao cho Nguyên đi chợ mua đồ ăn thức uống. Chị em chúng tôi đã giấu tiền để mua điện thoại nhằm tìm cách gọi điện về cho người nhà. Tôi đã lén vào nhà vệ sinh tìm cách điện thoại về nhà cho người thân. Nghe thấy tiếng cha tôi ở đầu dây bên kia tôi khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba”…
Tiếng gọi của con nơi đất khách
…“Khi nghe tiếng con gái điện về tôi sung sướng đến mức không kìm được nước mắt. Cuộc nói chuyện lúc được lúc lại ngắt quãng, nó khóc đến nghẹn cả tiếng, nó nói không biết rõ nơi ở hiện tại đang ở đâu, nhưng sau cuộc điện thoại đó trong đầu tôi đã lóe lên một suy nghĩ… phải tìm cách cứu bằng được con về bằng bất cứ giá nào.
Hơn 10 ngày trôi qua kể từ khi con Hồng điện thoại về báo đi sang Trung Quốc bóc tôm cùng một người bạn “tốt bụng” mới quen. Suốt những ngày đó, điện thoại cho nó không liên lạc được, không biết tung tích gì của con khiến vợ chồng ông tôi đứng ngồi không yên.
Vừa lo, vừa thương con. Mỗi khi bê bát cơm trên tay vợ chồng tôi lại không thể nào nuốt nổi. Nửa tháng trôi qua, tôi chỉ biết ngồi bên chiếc điện thoại để mong ngóng đứa con gái điện về cho đến khi tiếng chuông điện thoại kêu, ở đầu dây bên kia phát ra tiếng gọi của con tôi: “Bố ơi…”.
Dù thương con nhưng ngay lúc đó tôi lập tức định thần và lấy lại bình tĩnh. Tôi đọc cho Hồng số điện thoại của một người quen tên là Công đang sinh sống ở tỉnh Quảng Châu, Trung Quốc để con gái điện thoại nhờ xác định vị trí. Không biết tiếng Trung Quốc nên lúc “tiếp khách” Hồng đã đưa máy cho một khách làng chơi người Trung Quốc nói chuyện với bà Công nhưng người này không tiết lộ địa chỉ.
Sau khi nhận được tin con, vợ chồng tôi vội gom góp vay mượn tiền bạc của anh em, hàng xóm làm lộ phí rồi bắt xe chạy thẳng ra Quảng Ninh. Tôi đi cùng với một người bạn tên Thành sang Trung Quốc tìm con. 3 ngày sau, tôi đã có mặt tại nhà người quen tên Công mà tôi đã cho con số điện thoại.
Sau khi biết chuyện, chồng bà Công và một người Trung Quốc hứa sẽ giúp tìm con gái khiến tôi cảm thấy vững tin và bớt lo lắng hơn. 5 người chúng tôi một mặt thuê xe đi tìm, mặt khác liên tục tìm cách liên lạc với Hồng. Lòng vòng khắp các nơi tìm kiếm suốt 3 ngày trời từ sáng đến khuya đều không có kết quả.
Cho đến lúc gần như tuyệt vọng điện thoại của con bé đổ chuông, chúng tôi nói chuyện được với một người bản địa. Cuối cùng khi biết chính xác đứa con gái mình bị “giam giữ” tại tòa nhà chung cư 6 tầng, tôi rất nóng lòng muốn cứu con.
Cuộc giải cứu trong đêm tối
Đến được địa chỉ thì thấy bên ngoài nhà chỗ nào cũng có bọn bảo kê vây quanh, nếu tất cả cùng xông vào chẳng khác nào nộp mạng. Tôi liền nghĩ ra cách “đóng giả” khách làng chơi để được vào tiếp cận con”, ông Kim kể lại – “Bước vào gọi gái, tôi yêu cầu qua đêm với cô gái tên là Hồng.
Rảo mắt qua một vòng, có chút nghi ngờ có thể xảy ra “biến” nên chủ chứa đã không đồng ý tiếp khách và đuổi tôi ra ngoài. Sau đó, chúng còn cho người truy sát chúng tôi bằng cách đi xe máy phóng đuổi theo. Chiếc xe của chúng tôi phải chạy lòng vòng mấy lần để đánh lạc hướng chúng.
Cuối cùng chiếc xe đỗ cách ngôi nhà chừng 200m. Tôi điện thoại bảo Hồng giả vờ xuống tầng 1 rồi cố chạy về phía taxi đang đỗ để chạy thoát nhưng lúc này bọn ma cô nhà chứa, bảo kê chăn dắt gái đã bao vây ráo riết quanh ngôi nhà”.
…Biết không thể thoát bằng cửa trước, lúc này Hồng cùng Nguyên đã mượn chìa khóa giả vờ lên tầng 6 phơi quần áo rồi cả hai tìm cách trèo xuống đất bằng đường phía sau tòa nhà.
Đêm tối, cả hai mon men bám chặt vào những thanh sắt rồi trèo xuống. Hồng nhớ lại: “Nhìn từ trên cao xuống chân tay tôi run lẩy bẩy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh leo xuống. Khi xuống đến tầng 2 thì không còn gì để bám. Tôi và Nguyên lúc này cứ lơ lửng trên bọc dây cáp cách mặt đất hơn 4m.
Chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì có người phát hiện đã hét to: “Bọn mày chạy trốn à”. Vì quá sợ nên luống cuống cả hai chúng tôi ngã xuống đất. Nỗi sợ lấn át cả cái sự đau, mỗi người một ngả chạy thục mạng vì sợ bị bắt lại”.
Lúc này ông Kim kể đứng bên ngoài mà hoang mang không biết con gái đang ở đâu: “Giữa dòng người tấp nập, tiếng còi xe inh ỏi càng làm tôi nóng ruột lo đến sự an nguy của con nên đã xuống xe chạy đi tìm Hồng.
Chợt tôi thấy một bóng người quay ngược xuôi cách nơi tôi đang đứng khoảng vài chục mét. Tôi chạy như con thiêu thân theo linh tính đến chỗ đó thì đúng thật cô con gái tội nghiệp đang ở đấy. Thấy tôi, con Hồng ngã lăn ra đường. Tôi vội vàng bế con chạy ra xe taxi rồi giục chiếc xe đi thẳng về đồn cảnh sát để cầu cứu.
Lúc này Hồng không đi được, nhưng con bé còn vội nói còn một người bạn trốn cùng mình nên chúng tôi quyết định cho xe quay lại chỗ cũ tìm Nguyên. Điện thoại cho Nguyên không liên lạc được tôi để con gái ở lại trên xe với bà Công, và cùng những người khác tiếp tục xuống xe đi tìm trong mấy hẻm thì thấy Nguyên đang nằm bất tỉnh do ngã mất máu nhiều.
Chúng tôi đã đưa cả hai vào bệnh viện cấp cứu, Nguyên bị đa chấn thương, con Hồng bị sụt xương sườn, bị thương ở chân nên hai cha con chúng tôi đã ở lại nơi đất khách gần 20 ngày để con bé hồi phục lại sức khỏe mới trở về. Khi đặt chân về đến Việt Nam, chúng tôi mới ôm nhau òa khóc trong niềm hạnh phúc!”…
"Xin lưu ý rằng, các thông tin được cung cấp đã được tổng hợp và phân tích từ nhiều nguồn khác nhau, và nên được coi là một nguồn tài liệu tham khảo chính xác."