Vì nghèo nên bị bạn gái chia tay, chàng trai quyết chí làm giàu để rồi 5 năm sau trở về ghé qua nhà người yêu cũ chỉ còn tấm ảnh thờ năm em 20 tuổi
“Năm đó anh không thể nào quên được. Anh tốt nghiệp đại học ra trường, còn cô 20 tuổi, đang là sinh viên năm thứ 2, một ngưỡng tuổi đẹp nhất của người con gái. Anh đã có ý định ngỏ lời với cô”
Tùng sinh ra trong nhà nghèo. Nhà của Trang cũng không khá hơn là mấy. Dẫu vậy thì nhìn thôi cũng thấy gia đình Trang có điều kiện hơn nhà Tùng rồi.
Trang và Tùng yêu nhau từ hồi còn học cấp 3, tình yêu thời học trò ấy người ta đã nghĩ cuối cùng cũng chẳng thể nào mà bền vững được đâu. Ấy vậy mà hai người họ vẫn yêu thương nhau cho đến tận những năm về sau đó.
Yêu Trang Tùng luôn cố gắng dành cho cô những điều tốt đẹp nhất. Cô vẫn nhớ như in những ngày còn đang là sinh viên, những bữa cơm chẳng có đầy đủ, anh luôn nhường cô mọi thứ. Cô yêu anh, thương anh và muốn bên anh đến trọn cuộc đời. Nhưng có lẽ cuộc đời ấy không được may mắn như những gì ta nghĩ. Chỉ tình yêu thôi không đủ.
Năm đó anh không thể nào quên được. Anh tốt nghiệp đại học ra trường, còn cô 20 tuổi, đang là sinh viên năm thứ 2, một ngưỡng tuổi đẹp nhất của người con gái. Anh đã có ý định ngỏ lời với cô.
Nhưng dạo đó đột ngột cô trở nên khó tính với anh vô cùng. Anh buồn lắm, cứ nghĩ mãi mà không hiểu lý do là gì. Cô thường xuyên quát nạt anh, chỉ một việc không vừa ý cô cũng không thèm nói chuyện với anh cả ngày, không chỉ ngày 1 ngày hai mà cả những ngày sau đó đều vậy.
Anh buồn nhưng không biết làm gì hơn. Mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ hơn khi anh bị cô bỏ rơi. Chiều đó anh vừa đi làm về thì đến đón cô. Anh thấy cô leo lên xe máy của người khác, một chiếc xe ga xịn chứ không phải chiếc xe đạp đã cũ mà anh đón đưa hàng ngày.
Bình thường đi làm anh sẽ đi xe buýt vì tương đối gần, nhưng đón cô anh muốn đi xe đạp để cùng nhau đi chợ về nấu cơm. Vậy là mọi thứ trong anh vỡ vụn. Tối đêm đó anh cười, anh khóc, anh không biết mình phải làm sao thì cô về đến nhà. Anh đã hi vọng đó chỉ là do anh nhìn nhầm thôi, ấy vậy mà cô mở lời:
– Mình chia tay đi anh.
– Tại sao?
– Tại sao à? Tôi tưởng anh phải thấy rồi chứ. Tại anh nghèo chứ tại sao?
– Em… sao em lại như vậy?
– Anh không thử nhìn lại mình đi xem có gì được như người ta không mà hỏi lại tôi. Tôi là con gái thì cũng cần người chồng có điều kiện, biết chăm lo cho mình chứ. Nếu không thì tôi sống 1 cuộc sống như thế suốt à? Tôi không thể sống mãi cảnh nghèo hèn này được. Chia tay đi.
– Em… em sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay.
– Được, tôi sẽ chờ ngày anh giàu có trở về.
Anh bỏ đi, lúc này cô mới bất lực bật khóc. Anh rời xa không chỉ thành phố nơi họ cùng sống mà anh còn rời xa cả đất nước này đến một vùng đất khác. Mẹ anh nói có 1 người họ hàng xa cho anh mượn 200 triệu để làm vốn bên nước ngoài.
Rời xa đất nước đến một đất nước khác, mọi hình ảnh về cô vẫn vẹn nguyên trong anh như ngày nào. nhưng anh hận, hận cô lắm, ôm mối hận đó để phấn đấu, để tiến lên, để trả thù và trở về với 1 ngày cô sẽ thấy cô đã sai khi bỏ anh.
5 năm nơi đất khách quê người, anh trở thành một con người hoàn toàn khác, anh giàu có lên vì sự cố gắng không ngừng nghỉ của mình. Sự thông minh và tài giỏi của anh được công nhận, được phát triển và thành công.
Anh trở về với khối tài sản mà khối người mong ước, anh hãnh diện, kiêu hãnh bước về quê hương để chứng minh cho cô thấy mình đã sai. Ấy vậy mà đến trước nhà cô, anh chỉ còn thấy 1 tấm ảnh người con gái ấy mãi 20 tuổi tươi cười trên đó. Ảnh thờ, một bức ảnh còn quá trẻ, cô ấy mất và anh chẳng hay biết gì, vẫn ôm hận cô đến tận ngày trở về.
Tìm đến mộ của cô, anh ngồi đó thần người ra. Chẳng phải cô đã hứa sẽ bên anh suốt cuộc đời sao? Vậy mà ngày hôm nay cô lại rời bỏ anh sớm đến vậy. Mang theo tất cả những gì đẹp nhất của anh đi rồi.
Mãi về sau anh mới biết được người tài trợ cho anh số tiền đó là cô, chính người con gái ấy. Cô bị bệnh, sô tiền đó dùng để chữa bệnh nhưng cơ hội sống quá thấp.
Cô lựa chọn trao số tiền đó cho anh để anh có một tương lai tốt hơn. Có những người, sự hi sinh của họ luôn thầm lặng đến thế, sự hi sinh ấy khiến người khác nhìn vào chỉ biết rơi nước mắt nghẹn ngào.
Theo TTXH