Bạn trai hứa sẽ chịu trách nhiệm nhưng lại lên xe hoa với người khác, bạn gái không khóc chỉ bình tĩnh chờ báo ứng và cái sau 1 năm

Vậy mà, lúc em tìm đến nơi thì thấy nhà anh đang dựng rạp linh đình, kèn trống réo vang khắp xóm. Để rồi em phát hiện ra sự thật anh đã bỏ rơi em.

Đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được, nhìn vào những gì mình đã trải qua em mới thấy sợ hãi và mất niềm tin vào đàn ông nhiều đến thế nào. Ngày còn trẻ, bản thân cứ luôn cho rằng tình yêu là chỉ cần mình hết lòng với người thì người sẽ không bao giờ phụ mình.

Em đã yêu một cách đắm say, mù quáng và hết mình. Để rồi khi biết tin có thai với bạn trai lại bị anh lừa cho một vố khiến cả đời này luôn sống trong cảnh nghi ngờ, sợ hãi và mất niềm tin vào đàn ông. Mất niềm tin vào đàn ông là thế nhưng chưa bao giờ em hối hận vì đã sinh đứa bé này ra đời. Ôm đứa con đỏ hỏn trong lòng, em chỉ ân hận vì đã chọn nhầm người để yêu, chọn nhầm bố cho con trai em mà thôi.

Em và anh quen nhau khi mới bước chân vào cánh cổng trường đại học. Hai đứa cùng quên nên ngày chân ướt chân ráo lên Hà Nội, chính sự đồng cảm đó đã kéo em gần bên anh hơn. Hai đứa bọn em sống trên cái đất người khôn của khó này cũng vất vả nhưng đều động viên nhau cố gắng, cùng nhau đi học đi làm rồi cùng nhau vượt qua bao sóng gió.

Có những khi mẹ anh ấy bệnh gia đình không có tiền gửi lên cho anh ăn học nên em phải chia đôi số tiền của mình cho anh 1 nửa. Đến tháng nhận lương làm thêm được mấy đồng em cũng tiết kiệm để lo tiền ăn cho cả 2. Vì hồi đó anh ấy hay qua chỗ em ăn cơm, nghèo là thế vất vả là thế nhưng tình cảm cả 2 luôn mặn nồng.

Bọn em yêu nhau cũng được 5 năm ròng rã, cái tình yêu đơn thuần những ngày sinh viên nghèo khó sao đẹp và đáng trân trọng đến vậy. Đến cái mẩu bánh mỳ cũng chia cho nhau, manh áo mưa giấy rách anh ấy cũng nhường cho mình mặc vậy mà khi tình cảm ấy có chút dính dáng đến lợi ích vào, mọi thứ đều thay đổi.

Sau hơn 1 năm ra trường thì em có bầu, em bàn với anh chuyện cưới xin thì anh cũng chỉ ừ ừ rồi nói sẽ về nhà báo tin với gia đình. Tin anh nên em để anh về nhà, em cũng về nhà em đợi anh mang sính lễ đến hỏi cưới.

Bố mẹ em thấy con gái có bầu trước khi cưới thì buồn lắm nhưng chuyện đã rồi, chỉ mong 2 đứa chúng em cưới sớm được lúc nào thì tốt lúc ấy. Cho làng xóm đỡ lời ra tiếng vào, làm phận con gái, sống lên ở làng quê nghèo, em biết áp lực của bố mẹ em chứ.

Thế nhưng, bạn trai em dạo này khác lắm, anh thường xuyên cãi nhau với em hơn trước, cứ lần nào em mở miệng chuẩn bị nhắc đến chuyện cưới hỏi là anh lại tức giận rồi cụp điện thoại. Anh nói em đừng gây sức ép với anh ấy, nhưng mà em có gây sức ép gì đâu, chỉ là bảo anh ấy cưới em thôi mà.

Giờ công việc cũng đã ổn thỏa, anh ấy và em cùng quê, có cái gì mà ép với bắt chứ. Rồi nhờ cái linh cảm của phụ nữ, em cũng nhận ra rằng anh đã thay đổi, bụng thì ngày một to ra, con cũng ngày một lớn thêm. Em không đợi được nữa định sang nhà anh 2 mặt 1 lời xem ý tứ người ta thế nào, phận làm đàn bà mà phải mở miệng nói câu “Bao giờ anh mới cưới em?” thì đúng là nhục nhã mà.

(Ảnh minh họa)

Vậy mà, lúc em tìm đến nơi thì thấy nhà anh đang dựng rạp linh đình, kèn trống réo vang khắp xóm. Để rồi em phát hiện ra sự thật anh đã bỏ rơi em để cưới người con gái khác, nhà cô ta giàu có hơn nhà em, như anh nói là có thể giúp đỡ anh trong tương lai.

Bụng em lúc đó đã được 3 tháng, tuy không lớn lắm nhưng sức khỏe em yếu, nghe anh nói những lời tàn nhẫn để dứt tình đó xong. Em đau đớn đến mức muốn ngất xỉu ra tại đấy, hàng nghìn câu tục tĩu muốn ném vào mặt hắn, kẻ khốn nạn, đồ bạc tình.

Nhưng em biết, tất cả chỉ do mình ngu mà thôi, dám chơi dám chịu, đời người là thế mà nên chỉ bỏ lại một câu: “Báo ứng đến sớm lắm, anh cứ chờ mà xem” rồi bỏ về. Em cảm thấy cuộc đời em cũng chỉ đến thế thôi, bạc thật, lòng dạ đàn ông đúng là bạc bẽo mà.

Bố mẹ em nhìn thấy con gái như thế cũng đau lòng đứt ruột nhưng cũng chỉ dám hỏi: “Con định thế nào với đứa bé? Đời còn dài, nghĩ xa một chút con ạ!”. Em nghe và hiểu hết nhưng… con cái có tội gì hả các bạn, chúng cũng đâu có quyền được chọn cha mẹ phải không?

Thế là em quyết sẽ sinh và nuôi con 1 mình, mặc xác miệng lưỡi người đời. Bố mẹ nghe em nói vậy cũng chỉ biết ủng hộ em, thật may, 1 năm sau, đứa bé ra đời, con lớn lên trộm vía khỏe mạnh lắm.

Rồi, chẳng hiểu sao, mẹ em nghe ở đâu được tin hắn sau khi lấy vợ thì mới biết ngày trước cô ta là loại con gái ăn chơi trác táng, rồi chơi thế nào mà dính HIV, giờ lây cho cả anh ta rồi.

Mẹ hắn mấy ngày sau cũng chạy tới nhà em khóc lóc rồi xin lỗi, xin em cho gia đình họ nhận cháu. Nhưng em chỉ bảo: “Con của con và gia đình bác xem như không liên quan gì đến nhau, bác bảo anh ta ông trời đúng là có mắt” rồi tắt máy.

Nỗi đau dâng tràn khiến em nghẹn ứ ở lồng ngực, em hả lòng hả dạ lắm nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, dù sao đó cũng là bố của con em. Thế mới nói ở đời đúng là có luật nhân – quả, mình cứ ăn ở hiền lành, tích đúc thì nhất định ông trời sẽ cho mình gặp lành thôi.

Theo Thể thao xã hội