Cha nghèo cầm cọc tiền lẻ đi mua vàng làm hồi môn cho con gái, ông chết lặng khi biết được thân thế của chàng rể tương lai
“Tiệm vàng toàn người sang trọng bước vào khiến ông thấy ngại ngùng quá. Nhưng đã đến đây rồi, vì con, ông chẳng quan trọng đến sĩ diện nữa. Nhìn cô nhân viên, ông ngập ngừng đưa ra cọc tiền rồi xin mua lấy chỉ vàng. Cô nhân viên nhìn cọc tiền 1 ngàn của ông, tỏ vẻ ái ngại”
Vợ mất từ khi con gái còn đỏ hỏn, ông chỉ muốn buông xuôi tất cả vì ông biết sức mình chẳng thể nào gánh vác được tất cả. Nhưng ông mà bỏ cuộc, ai sẽ nuôi dạy con gái ông. Bà trước khi mất cũng đã nói với ông rằng bằng mọi giá phải nuôi dưỡng con gái khôn lớn, trưởng thành. Ông phải vượt qua, phải gắng gượng. Nhìn cảnh ông lau nước mắt, bế con gái lên mỉm cười mà ai cũng cảm động, rơi nước mắt theo.
Những tháng ngày không có bà đối với ông thực sự quá khó khăn. Ông là đàn ông con trai, việc chăm sóc trẻ con không phải là chuyện đơn giản. Thời gian đầu còn có họ hàng qua giúp đỡ chứ về sau toàn một mình ông tự làm hết cả. Chính bản thân ông cũng không nghĩ được là mình có thể làm tốt như vậy. Khó khăn giai đoạn đầu rồi cũng qua, sau đó là chuyện tiền bạc nuôi con.
Ông chỉ có cái nghề phụ hồ để kiếm sống nhưng tất cả những gì tốt nhất ông đều dành hết cho con. Ông chẳng để con gái phải thiếu thốn thứ gì. Con bé cũng ngoan lắm, biết bố vất vả nên chẳng đòi hỏi. Nó càng lớn càng thông minh, học giỏi, xinh đẹp khiến ông cũng thấy vui lòng.
Thấm thoắt rồi ông cũng ngoài 50 tuổi, căn nhà sau bao nhiêu năm kể từ ngày và ra đi cũng không có gì thay đổi nhiều, còn ông, mái tóc đã bạc trắng hết cả…
Một ngày, con gái ông trở về, nó vui mừng nép đầu vào ngực ông nói với ông rằng:
– Bố ơi con biết yêu rồi!!
Ông mừng lắm. Cuối cùng thì con gái ông cũng đã tìm được người đàn ông của đời mình có thể bao bọc, che chở cho nó suốt cuộc đời còn lại khi ông ra đi. Nhưng khi nghe nó nói, chồng sắp cưới của nó làm giám đốc, gia đình khá có điều kiện thì ông lại thấy lo. Nhìn vào căn nhà không gì có giá trị, ông thấy sợ cho cái sự môn đăng hộ đối. Nhưng con gái ông mỉm cười nói, chồng tương lai của nó đã biết tất cả và gia đình nhà trai cũng đã chấp nhận. Họ đang chọn ngày sang nói chuyện.
Ông mừng cho con gái nhưng vẫn thấy có chuyện gì đó thật không ổn chút nào. Nhất là hôm rồi đi ăn cưới, ông thấy người ta lên cho con gái vàng làm của hồi môn về nhà chồng, ông tự nhiên thấy cổ họng nghẹn đắng lại. Ông hình như chưa có chuẩn bị gì làm của hồi môn cho con.
Về nhà, ông mang hết toàn bộ số tiền mình có được ra. Một cọc tiền toàn tiền lẻ 1 ngàn khiến ông thấy hận bản thân mình quá. Bao nhiêu năm lăn lộn, ông gần như chẳng để ra được gì vì có một thân một mình. Ông thấy mình thật bất tài,vô dụng. Nhưng cũng không thể cho con gái tay không về nhà chồng. Ông cầm cọc tiền đi ra tiệm vàng.
Tiệm vàng toàn người sang trọng bước vào khiến ông thấy ngại ngùng quá. Nhưng đã đến đây rồi, vì con, ông chẳng quan trọng đến sĩ diện nữa. Nhìn cô nhân viên, ông ngập ngừng đưa ra cọc tiền rồi xin mua lấy chỉ vàng. Cô nhân viên nhìn cọc tiền 1 ngàn của ông, tỏ vẻ ái ngại. Ông cúi xuống thì… l
– Bác cứ lấy một món trang sức bác cần đi ạ!!
– Cháu…
Ông ngẩng đầu lên, ngớ người khi người vừa cất tiếng nói với ông là chàng rể tương lai và kinh hãi hơn khi cô nhân viên vừa rồi cúi đầu chào nó là ông chủ. Ông xấu hổ quá, tại sao ông lại chọn đúng cái tiệm vàng của con rể tương lai thế này. Mà ông cũng đâu có biết được đâu.
– Không cần đâu cháu ạ!! Bác… Bác đủ tiền mà…
– Bác đừng coi cháu là người ngoài như thế. Một người bố như bác cháu ngưỡng mộ nhiều lắm. Bác đã gả cho cháu con gái bác, đó đã là tài sản lớn nhất rồi. Bác không cần phải mua thêm gì nữa đâu ạ!!
Nhìn nhân viên và khách khứa trong cửa hàng nhìn mình, ông thấy ngại quá. Cứ có cảm giác như ông đang lợi dụng sự giàu có của người ta vậy. Chàng rể của ông có vẻ hiểu ý, nhanh chóng nói với ông:
-Nếu cháu để ý tới người ta nói gì cháu đã không yêu cô ấy. Mình sống cho mình cơ mà bác. Cháu còn chưa có cơ hội cảm ơn bác đã sinh ra một người con gái tuyệt vời như vậy để cô ấy về làm vợ cháu ấy!!
Ông rơi nước mắt. Lâu lắm rồi kể từ ngày bà ra đi, ông mới rơi nước mắt. Ông có thể về thắp hương báo tin mừng này cho bà rồi. Ông biết ông đã không gửi con gái nhầm người rồi. Sự vất vả của ông cũng chỉ cốt là để nhìn con gái được hạnh phúc như thế này mà thôi.
Nguồn:WTT