6 tháng rồi cô cai sữa cho con bé đi, chuẩn bị sức khỏe đẻ tiếp thằng con trai cho tôi!

Khi em ngồi viết những dòng này là em đang bối rối quá các mẹ. Nên ở lại nhà chồng tiếp tục sinh con như chồng yêu cầu hay thoát ly khỏi nhà chồng? Trời ơi giá mà đứa bé nằm trong nôi kia là con trai hẳn giờ này nó đã được yêu chiều lắm rồi chứ không phải nằm khóc oe oe vì khát sữa như đứa gái tội nghiệp kia của em. 

Mang tiếng là nhà giàu nhưng con chẳng được nhận điều gì tốt đẹp mà còn phải chịu sự ghẻ lạnh của bà nội và ba nó. Tất cả chỉ vì thói trọng nam khinh nữ của nhà chồng và cả chồng.

Trước khi mang thai

Chồng em là một giám đốc, tính hơi gia trưởng. Cưới nhau xong anh bảo em không cần đi làm, ở nhà sinh con liền. Anh là con 1, cháu đích tôn nữa nên anh bảo em bằng mọi giá phải sinh con đầu lòng là trai.

Chưa cần biết em đồng ý hay không, anh đã lên danh sách một loạt những “nội quy” em cần làm để có thể sinh một hoàng tử cho nhà anh là (anh bắt em làm thôi ạ, còn anh thì không):

– Chế độ ăn uống: Chồng bắt em ăn rất nhiều trứng gà, rau xanh, thịt, cá các loại… Ngày nào cũng bắt em ăn đi ăn lại những thực phẩm này hết dù có những cái em không thích và ngán đến tận cổ nhưng cũng phải cố nuốt nếu không chồng sẽ nổi giận.

– S.e.x: Kiêng q.u.a.n h.ệ vợ chồng một tuần trước khi trứng rụng (anh chở em đi canh trứng đấy ạ!). Đến ngày trứng rụng q.u.a.n h.ệ một lần sau đó kiêng cho đến chu kỳ trứng rụng thứ 2.

Ngày em 2 vạch

Từ ngày áp dụng nội quy trên, cứ mỗi lần đến th.á.n.g là em căng thẳng tột độ vì chồng cũng như mẹ chồng chứ hỏi suốt “mất kinh chưa?” khiến em rất stress luôn. Nhiều lúc tủi thân quá em òa khóc nức nở trong phòng, rốt cuộc họ cưới em về làm dâu, làm vợ hay chỉ mục đích là cái máy đẻ.

Sau 5 th.á.n.g sống trong stress và nội quy nghiêm ngặt của chồng, cuối cùng em cũng được 2 vạch. Nhà chồng vui 10 thì em vui tới 11 vì đã không còn cả hai khủng bố tinh thần nữa. Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu thì em lại tiếp tục rơi vào sự khủng hoảng tinh thần khác.

Siêu âm biết tin con gái

Em 20 tuần, chồng đưa em đi siêu âm thai, mục đích chính là xem giới tính thai nhi. Vào, anh chẳng quan tâm bác sĩ nói con có khỏe mạnh hay không chỉ chăm chăm tới giới tính của con, vì anh chắc mẩm anh canh kỹ như thế thì phải 100% là con trai. Nhưng khi bác sĩ bảo giống mẹ nhé mặt anh bỗng sa sầm xuống như nhà có đám, không nói không rằng gì bỏ đi một mạch rồi kêu em khám thai xong tự đón xe ôm về.

Từ hôm siêu âm về đến khi em gần đẻ, biết tin là con gái mẹ chồng xem em như ô sin trong nhà, thậm chí còn hơn thế nữa. Một ngày của em bắt đầu từ 5 giờ sáng đến 10 giờ tối, khi đặt được chiếc lưng xuống giường cũng là lúc cơ thể rã rời, đau nhức và mỏi mệt.

Ảnh minh họa

Còn chồng thì bỗng nhiên thờ ơ như em là kẻ tội đồ, không hỏi han quan tâm em một tiếng. Mấy bận khám thai em nhờ chồng chở đi, anh lúc nào cũng viện lý do bận này nọ, đôi khi còn bảo em con gái không cần khám làm gì, cứ ở nhà đó co tới khi sinh.

Em mang thai con gái có phải do mình em quyết định? Con gái thì sao chứ có tội tình gì nhưng đôi khi nhìn thái độ của mẹ chồng và sự ghẻ lạnh của chồng em ức chế đến mức muốn giết luôn đứa con trong bụng. Nhưng cũng may em nhanh chóng chế ngự được được cảm xúc của mình. Thương con quá, mới bước vào thế giới người thôi mà đã chịu thiệt thòi và sự ghẻ lạnh của người thân rồi!

Ngày em đi sinh

Hôm đó em còn nhớ, mẹ chồng đi du lịch chưa về. Chồng đi làm. Buổi sáng đó em đau bụng dữ dội và cố gắng chịu đựng đến lúc vỡ ối mới dám gọi cho chồng. Chồng lại phũ phàng bảo đang bận họp quan trọng không về được em tự đi sinh đi, dù rằng chồng biết rất rõ em không có người thân nào ở Hà Nội cả. Mẹ ruột thì ở trong Nam cũng già yếu lắm rồi nên em chỉ báo tin cho mẹ thôi.

Em có gia đình nhưng đi sinh cứ như mẹ đơn thân, tự đi đẻ một mình, vào viện tự làm các thủ tục một mình mà nước mắt chảy dài. Nhìn sản phụ nào bên cạnh cũng có người thân, chồng thì nắm tay vuốt tóc an ủi, mẹ thì tay xách nách mang đủ thứ ở bên cạnh. Còn em một thân một mình, tủi thân biết chừng nào.

Sau 12 tiếng vật vã đau đớn, cuối cùng em cũng sinh con, tỉnh dậy em nhắn tin cho chồng. Anh chở mẹ anh vào thăm, tưởng đâu cả hai nhìn thấy cháu xinh xắn sẽ có tình cảm yêu mến. Ai ngờ họ vào giở con ra xem, là con gái, vậy là mất hút luôn cho đến ngày em xuất viện.

Những ngày ở cữ kinh hoàng

Xuất viện, vì xa xôi nên em ở lại nhà chồng. Ngày đầu về nhà ở cữ, mẹ chồng cho ăn cơm trắng với kho quẹt và ít rau luộc. Bà bảo mới sinh không nên ăn thịt cá, ăn vậy cho chắc bụng.

Và bà cho em ăn liền tù tì như vậy trong 1 tuần khiến em bị bón nặng, không đủ sữa cho con bú. Em bảo chồng mua sữa ngoài cho con uống thêm không thiếu chất, chồng lại quát: “Đàn bà gì đã không biết đẻ con trai, đến mức sữa cho con bú cũng không có nữa là sao? Cô làm mẹ cái kiểu gì?” khiến em như muốn trầm cảm.

Trời ơi con trai con gái gì cũng là con, không hiểu nhà chồng em đang nghĩ gì. Nếu đứa bé đang nằm trong nôi kia là con trai hẳn giờ này nó đã được yêu chiều lắm rồi chứ không phải nằm khóc oe oe vì khát sữa như đứa gái tội nghiệp kia của em. Mang tiếng là nhà giàu nhưng con chẳng được nhận điều gì tốt đẹp.

Tối qua hôm qua chồng bảo: “6 th.á.n.g cô cai sữa cho con bé đi, chuẩn bị sức khỏe đẻ tiếp thằng con trai cho tôi!”. Bởi mẹ chồng bảo, đứa đầu là con gái, nếu sinh trở đầu ngay đứa sau chắc chắn là con trai nên phải sinh ngay!

Ảnh minh họa

Theo WTT