6 năm nuôi chồng ăn học, ngày phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối, chồng đưa con 2 triệu và nói câu khiến cô đau điếng

Cuộc sống này vẫn còn có những con người tàn nhẫn với nhau quá. Anh đã từng yêu thương chị, đã từng coi chị là 1 phần của cuộc đời. Vậy nhưng chỉ một thời gian sau tất cả đã thay đổi.

Anh coi chị không khác gì là gánh nặng của mình cả. Bởi vì, anh thấy chị đã không còn xứng đáng với anh nữa.

Chị quen anh khi mà cả hai vẫn còn học chung cấp 3. Sau đó yêu thương nhau rồi ra trường. Gia đình anh nghèo lắm không cho anh đi học lên cao hơn. Còn gia đình chị thì cũng nghèo nhưng cũng cố gắng lo cho chị đi học. Trước khi lên học đại học chị nằng nặc đòi cưới anh làm chồng mặc mọi người khuyên ngăn. Cũng đúng thôi, gia đình chị đã nghèo đành 1 nhẽ nay cả nhà anh cũng nghèo. Hai đứa vẫn còn trẻ nào có việc làm gì đâu mới đang đi học mà.

Anh chị lên thành phố, cả hai đem theo mơ ước của mình. Thế nhưng chỉ khi lên thành phố, đặt chân vào cuộc sống nơi này rồi anh chị mới hiểu được rằng mọi chuyện không đơn giản như họ nghĩ. Từ tiền phòng đến tiền ăn uống và chi tiêu. Mọi thứ đều quá sức với số tiền mà bố mẹ ở quê gửi lên cho dù cả hai ý thức được mình nghèo nên đã tiết kiệm hết nấc.

Dù là vậy nhưng không khấm khá hơn, quyết định đi làm thêm để có tiền học. Sau đó vì sức học của cả hai đều giảm sau khi đi làm thêm. Chị đã quyết định nhường cơ hội học lại cho chồng. Bởi chị nghĩ một người phụ nữ thì dù sao sau này cũng sẽ đứng sau làm hậu phương cho chồng nên chi bằng ngay từ giờ chị hi sinh để chồng ăn học thật cẩn thận rồi kiếm tiền sau này có ngày sẽ nuôi chị.

Nghĩ là làm, chị bỏ học bắt đầu đi làm thêm nhiều hơn. Sau khi thấy lương làm thêm không đủ, chị tốt tính nên được người ta giới thiệu cho mối làm lao công. Cũng may từ đó làm tuy vất vả nhưng đồng ra đồng vào cũng không khó khăn quá.

(Ảnh minh họa)

Tần tảo nuôi chồng hết 4 năm đại học sau đó là 2 năm học Thạc sĩ với hi vọng chồng sẽ kiếm được một công việc tốt hơn. Thế nên chị đã cố gồng mình lên, điều kiện không cho phép cả hai có con lúc này nên kế hoạch việc có con lại. Chị đã nghĩ giờ chồng tốt nghiệp rồi thì có con là hợp lý. Anh cũng đi làm để kiếm tiền, chị sẽ bán rau thêm vài tháng nữa rồi đợi sinh con.

Nhưng mọi thứ mới chỉ nằm trong dự định mà thôi. Bởi vì nào có chuyện nó thành sự thật. Chị thấy đau ngực nên đi kiểm tra. Ai ngờ phát hiện mình bị ung thư vú. Chị khóc hết nước mắt về nói với anh. Anh kiếm được việc tốt với thu nhập cao rồi. Chị tin rằng anh sẽ lo tiền chạy chữa cho mình. Thế mà ngay khi vừa hay tin chị mắc bệnh anh đã cầm ví ra đưa cho chị 2 triệu đồng rồi nói:

– Vì em đã nuôi anh ăn học nên nể tình anh cho em tiền này cầm lấy mà đóng quan tài trước đi nhé!

– Anh… tại sao anh làm thế?

– Em không thấy giờ hai đứa mình khập khiễng à? Anh là Thạc sĩ hẳn hoi mà vợ lại bán rau, dù gì em cũng có tình với anh nên anh trả em tiền này còn gì?

Chị không thốt nổi lời nào. Còn anh đưa tiền cho chị rồi bỏ đi. Chị nào có biết anh đã kiếm cho mình một mối quan hệ cân xứng hơn về học thức ngoài kia vì thấy chị không còn xứng với mình nữa.

Rơi nước mắt chị nghẹn lại. Giờ thì chị đã hiểu câu người ta dặn chị, khuyên chị đừng tự hi sinh bản thân quá nhiều. Hãy yêu thương bản thân trước khi yêu thương người khác, bởi biết đâu 1 ngày chị lại bị phản bội trong cái cảnh đau đớn trớ trêu này. Bệnh tật đã đành chồng còn rũ bỏ toàn bộ sự hi sinh của chị một cách nhẫn tâm như thế. Rồi cuộc đời chị sẽ đi đâu về đâu đây?

Theo thể thao xã hội