Vừa lo hậu sự xong, các con sửng sốt phát hiện 2 tỉ đồng được cha quá cố chuyển sang tài khoản của cô giúp việc

Gia đình cụ Hoàng mở phòng khám có tiếng đã hàng chục năm tại thành phố Phật Sơn, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Tuy là bác sĩ nhưng cụ Hoàng cũng từng trải qua cú sốc lớn vì không thể cứu chữa cho người vợ thân yêu của mình. Bà Hoàng qua đời vì tai nạn để lại cho cụ 2 đứa con nhỏ.

Một thân gà trống nuôi con nhưng cụ Hoàng luôn khiến người trong vùng phải khâm phục vì chuyện gì cụ làm cũng tốt. Các con của cụ đều có sự nghiệp thành đạt và danh tiếng của phòng khám ngày càng lan xa. Duy chỉ có một điều khiến nhiều người phải thắc mắc vì sao cụ nhất quyết không tìm kiếm một người bạn đời khi các con đã lớn khôn mà chỉ có một người giúp việc là bà Trần luôn ở bên cạnh chăm sóc cụ và chăm lo cho công việc tại phòng khám trong nhiều năm liền.

Cuối năm 2016, cụ Hoàng cũng qua đời vì tuổi cao bệnh nặng. Lo hậu sự xong xuôi cho bố, các con cụ trong lúc thu xếp lại mọi việc liên quan đến cụ đã phát hiện số tiền tiết kiệm lên đến hơn 700.000 NDT (tương đương hơn 2 tỉ đồng) bị chia làm nhiều lần chuyển sang tài khoản của bà Trần.

Con trai cụ Hoàng cho hay, khi bố anh còn sống đã thuê bà Trần hỗ trợ công việc kiêm bảo mẫu tại phòng khám tư, tiền công mỗi tháng là 5000 NDT. Tuy nhiên, sau khi bố qua đời, anh đã kiểm tra tài khoản tiết kiệm của ông cụ thì đã phát hiện bà Trần nhiều lần dùng thẻ ngân hàng của ông cụ để chuyển tiền từ đó sang tài khoản của mình và người nhà.

Vì thế, hai con trai của cụ Hoàng đã kiện bà Trần và 3 người con của bà ra tòa, yêu cầu họ trả lại toàn bộ số tiền đã lấy từ tài khoản của bố mình cùng với tiền lãi trong suốt thời gian từ khi tiền bị chuyển đi đến thời điểm đó.

Ảnh:internet

Đứng trước phiên tòa xét xử, bà Trần quả quyết khẳng định số tiền 700.000 NDT là do cụ Hoàng tặng cho bà. “Tôi và ông Hoàng làm việc với nhau vài chục năm, cùng nhau chăm sóc giúp đỡ cho nhau. Tiền ông ấy mua nhà là do tôi và ông ấy cùng kiếm về. Ông ấy nói sau này sẽ bồi thường cho tôi 1 lần dứt điểm.” – bà Trần trình bày trước tòa.

Theo lời bà Trần, bà và cụ Hoàng đã quen biết nhau hơn chục năm trước. Khi đó, cụ Hoàng đã đấu thầu một phòng y vụ ở Thuận Đức. Hai người đã trở thành bạn làm ăn, một người phụ trách hành nghề y, một người lo thuốc men, hậu cần, vệ sinh… Trong thời gian làm việc cho cụ Hoàng, bà Trần mỗi tuần chỉ về nhà một lần, 6 ngày ở phòng khám, sớm tối phụ trách nấu nướng chăm sóc cụ Hoàng. Thậm chí sau này tuổi cao, cụ Hoàng đã nghỉ hưu nhưng bà Trần thương tình ông cụ sống một mình nên lại tiếp tục chăm sóc cho đến khi cụ Hoàng qua đời. Bà tin rằng ông Hoàng vì muốn cảm ơn ân tình chăm sóc trong nhiều năm nên đã bù đắp số tiền đó cho mình.

Mặc dù tuổi cao nhưng cụ Hoàng vẫn rất minh mẫn, mọi việc bà làm đều là nhận được sự ủy thác của ông cụ. Dù cụ Hoàng không cùng ra ngân hàng chuyển tiền nhưng mật mã thẻ ngân hàng đều là do cụ Hoàng nói cho bà Trần biết. Hơn nữa thủ tục chuyển tiền lần đầu cũng được thực hiện trước sự giám sát của chủ tài khoản chứ hoàn toàn không như con trai cụ nói là “lợi dụng sự thuận lợi trong công việc lén lút chuyển tiền”.

Bà Trần cho rằng mình đã chăm sóc cho cụ Hoàng nhiều năm khi cụ còn sống nên số tiền 700.000 NDT là tiền cụ Hoàng bồi thường cho mình. Ảnh minh họa.

Tòa xác định số tiền 700.000 NDT tiết kiệm mang tên cụ Hoàng được chuyển đến tài khoản của bà Trần làm nhiều lần, ngoài lần đầu tiên có cụ Hoàng đi cùng, những lần khác đều là một mình bà Trần đến ngân hàng thực hiện giao dịch. Tuy nhiên, trước khi qua đời cụ Hoàng qua đời không để lại bất cứ căn cứ trên giấy tờ nào, cũng không có bên thứ 3 làm chứng nên tòa không thể xác minh được ý nguyện của cụ khi còn sống. Mật mã tài khoản ngân hàng của cụ Hoàng đều giống nhau, từ đó có thể thấy việc bà Trần biết mật mã không chứng minh được rằng bà đã được sự ủy quyền của đương sự.

Bên cạnh đó, bà Trần không thể cung cấp chứng cứ hợp pháp nên lý do đưa ra là được tặng không được chấp nhận. Cuối cùng, bà Trần phải trả lại toàn bộ số tiền đã lấy cũng như lãi suất cho con của cụ Hoàng.

Bà Trần đã vô cùng hoang mang khi nhận được phán quyết của toà. Bà tin rằng số tiền 700.000 NDT là cụ Hoàng trả công bà chăm sóc cho ông trong suốt nhiều năm. Đó là công sức lao động của bà chứ không phải tiền “ăn cướp” như mọi người nghĩ.

Qua câu chuyện của bà Trần, nhiều người tin rằng khi mua bán, trao đổi và đặc biệt là được tặng một món quà có giá trị lớn cần phải có căn cứ trên giấy tờ hoặc có người làm chứng để tránh việc “nói miệng thiếu căn cứ”. Hơn nữa, con cái cũng cần quan tấm đến cha mẹ già đừng để khi họ qua đời mới đem tâm nguyện, nguyện vọng của người quá cố ra tranh luận.

Theo Thể Thao và Xã Hội