Vợ sinh con xong lấy lại vóc dáng chỉ sau 3 tháng khiến chồng tự hào, 1 ngày về nhà thấy vợ đang nằm giữa vũng máu và lá thư tuyệt mệnh
Khi viết những dòng này trong tôi là cả 1 sự ân hận day dứt không nguôi. Tôi không muốn nhiều người dẫm vào vết xe đổ của mình nên muốn kể ra câu chuyện của mình để mọi người rút ra kinh nghiệm.
Tôi và vợ kết hôn cách đây hơn 3 năm, đó là kết quả của 1 mối tình đẹp đẽ. Khi đó vợ tôi thuộc dạng hotgirl nên để tán tỉnh, cưa đổ được em tôi đã phải mất rất nhiều thời gian và công sức. Yêu nhau rồi tôi mới biết mình đã chọn đúng người vì em không như nhiều cô gái khác. Em yêu chân thành, không vòi vĩnh không quan tâm vật chất và đặc biệt em rất ngoan ngoãn lễ phép.
Kết hôn xong vợ tôi có tiêm phòng trước khi bầu bí nên 2 đứa quyết định kế hoạch chuyện con cái để dành thời gian cho nhau. 1 năm sau tôi và vợ quyết định thả với mong muốn con cho vui cửa vui nhà vì khi này tôi cũng đã tậu được 1 căn hộ chung cư rộng rãi, chỉ cần có 1 đứa trẻ nữa là hạnh phúc được trọn vẹn.
Nhưng khổ nỗi thả suốt nửa năm mà vẫn không có động tĩnh gì, vợ tôi lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Cũng may sau này ông trời thương nên vợ tôi đã dính bầu sau gần 1 năm hì hục chinh chiến. Ngày hôm đó chúng tôi vui đến mức phát khóc, nhưng niềm vui chẳng được bao lâu thì vợ tôi nghén nặng lắm cô ấy ngày nào cũng bò bằng 2 tay 2 chân vào nhà vệ sinh để nôn.
Nhìn cảnh đó tôi xót xa vô cùng, khi qua hơn 3 th.á.n.g vợ bắt đầu ăn được, vì sợ con thiếu cân nên tôi nhắc vợ cố ăn vào cho khỏe mẹ khỏe con, kết quả sau 9 th.á.n.g 10 ngày cô ấy tăng 20 cân, nhìn không khác gì cái lu di động.
Khuôn mặt vline năm xưa đã tròn vo, mặt và cổ sắp liền nhau tới nơi rồi. Thú thực nhìn vợ tôi khi đó trông kinh lắm, chân tay phù nề, mũi nỡ to ra ai gặp cũng thốt lên: ‘Sao mày bầu xấu thế”. Vợ nghe xong buồn và chạnh lòng lắm, có hôm còn vừa soi gương vừa khóc. Đúng là đàn bà để sinh được đứa con thì phải hi sinh đủ thứ.
Ngày con tôi chào đời, cô ấy đau như chết đi sống lại, vợ tôi chuyển dạ suốt 2 ngày, kiệt quệ sức lực. Vì sợ đẻ mổ nhiều hệ lụy nên cô ấy cứ cắn răng chịu đựng để được đẻ thường. Nhìn mặt vợ xanh lẻo, suýt xỉu mấy lần nhưng vẫn cố mở mắt ra mà xót, cũng may cuối cùng 2 mẹ con đã vượt cạn thành công.
Nằm viện được vài ngày thì chúng tôi đưa bé về nhà, vợ kiệt sức nằm như chết trên giường. Những chuỗi ngày chăm con nhỏ vất vả khiến vợ xuống cân rất nhanh. Đêm đến tôi ngủ ngoài sô pha vì không muốn thức giấc bởi tiếng khóc của con. Tôi nghĩ mình có ngủ thì mai mới có sức cày cuốc, thực sự tôi đã quá vô tâm với vợ.
Về đến nhà tôi chơi với con 1 chút rồi lại cầm điện thoại lướt mạng, vợ 1 mình vật lộn với tất cả. Mẹ tôi và mẹ em đều ở xa nên chỉ lên được vài tuần rồi 2 bà phải về vì ở quê lắm việc. Lúc đó tôi nghĩ có mỗi chăm đứa con thay bỉm cho nó bú giỗ nó ngủ nên cũng đơn giản thôi, mình vợ làm dễ ợt ấy mà.
Vợ sinh xong, lại đẹp như hồi con gái tôi tự hào lắm đi đâu cũng khoe: ’Đúng là gái 1 con trông mòn con mắt”, đặc biệt khi cô ấy trút bỏ mấy váy bầu và mặc mấy chiếc váy body co giãn vào trông càng q.u.y.ế.n r.ũ. Thú thật tôi từng nghĩ vợ không lấy lại nổi cân nặng cơ, ai dè giờ trông cô ấy còn ngon nghẻ hơn trước. Vậy đấy tôi chỉ chăm chăm nhìn vào hình thức mà không biết rằng vợ quá đỗi mỏi mệt. Cô ấy kiệt sức đến mức không muốn nói câu gì, cứ lặng lẽ làm và lặng lẽ chăm con. Mọi chuyện cứ diễn ra như thế cho đến khi con tôi tròn 3 th.á.n.g tuổi.
Hôm đó đi làm về nghe tiếng con khóc vọng ra ngặt nghẽo, tôi cáu: “Cô ấy làm gì mà để con khóc thế nhỉ??”. Tôi vội vã mở cửa đi vào thì chết sững khi thấy vợ nằm trong vũng máu, bên cạnh là 1 lá thư. Tôi ôm chầm lấy cô ấy gọi:
– Em ơi em sao thế, sao lại cắt cổ tay, em ơi em tỉnh lại đi. Có ai không cứu với.
Hàng xóm nghe thấy thế liền chạy qua người thì giúp tôi bế con, người thì giúp tôi đưa vợ đi cấp cứu. Cô ấy mất máu rất nhiều, nhưng cũng may tôi về kịp nên sau mấy tiếng truyền máu và cấp cứu vợ tôi đã qua cơn nguy kịch. Lúc này tôi mới nhớ ra lá thư vợ để lại, tôi lấy nó ra từ túi vẫn còn dính máu rồi bủn rủn đọc:
Anh à, anh thay em chăm sóc con nhé. Em mệt mỏi quá rồi, em muốn được nghỉ ngơi. Từ ngày sinh con em đã nhiều lần nghĩ đến cái chết nhưng hôm nay mới đủ can đảm để làm. Anh đừng ôm điện thoại khi về nhà nữa, cũng đừng ngủ ngoài phòng khách nữa, hãy vào ôm con và chơi với con anh nhé. Em xin lỗi em biết mình ra đi thế này là ích kỉ, nhưng em mệt lắm rồi, em nghĩ chết đi rồi em sẽ được giải thoát… Vĩnh biệt bố con anh.
Đọc đến đâu tôi bủn rủn đến đó, tôi đúng là quá vô tâm. Vợ một mình chăm con mệt mỏi bị trầm cảm nặng nề mà tôi chẳng hề hay biết. Nếu hôm nay tôi không về kịp thì biết đâu bố con tôi đã mất cô ấy mãi mãi. Càng lên mạng đọc về bệnh trầm cảm sau sinh do không có người để trò chuyện, do áp lực sinh con mất ngủ, mệt mỏi, người nhà không tâm lý… dẫn đến nhiều hậu quả nghiêm trọng mà tôi rùng mình.
Đây có lẽ là bài học cảnh tỉnh và để đời dành cho gã chồng vô tâm như tôi. Tôi cũng mong không có ông chồng nào phạm sai lầm như mình. Chúng ta đừng nghĩ sinh con, chăm con là trách nhiệm hiển nhiên của người vợ nữa. Họ cũng chỉ là con người, họ cần được quan tâm yêu thương và con cái là trách nhiệm của chung của cả 2 chứ không chỉ của mỗi mình vợ. Vậy nên các ông chồng đừng để vợ phải rơi vào bế tắc rồi nghĩ tiêu cực như tôi nhé.
Theo WTT